Ít phút sau, bác sĩ gia đình đã nhanh chóng có mặt.
"Thưa thiếu phu nhân, hiện tại thiếu gia đã qua cơn nguy kịch. Thật may mắn vì đã phát hiện kịp thời, nếu không....." Bác sĩ vừa nhìn Vĩ Thành vừa nói.
Lục Khương nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cậu lịch sự tiễn bác sĩ ra về và tất nhiên không quên nói lời cảm ơn.
Quay trở lại phòng của phản diện, Lục Khương ra lệnh người hầu gọi người thay một cánh cửa mới.
Sau sự việc này Lục Khương quyết định sẽ không rời phản diện nửa bước, tránh sự việc hôm nay lại lặp lại lần nữa.
Vì mãi lo cho phản diện nên Lục Khương chưa ăn bữa trưa. Thế là cậu gọi người hầu đem bữa trưa lên phòng.
Lục Khương quyết định sẽ ăn ở đây. Như vậy có thể dễ dàng dám sát phản diện.
Tránh phản diện thức dậy làm điều dại dột.
Trong phòng quá thiếu ánh sáng tự nhiên nên Lục Khương liền đứng dậy kéo rèm, mở cửa sổ.
Xong xuôi, Lục Khương ngồi thư thái ăn bữa trưa của mình. Ăn xong, lập tức có người hầu giúp cậu dọn dẹp.
Vì trong phòng quá chán nên Lục Khương quyết định lấy sách trên kệ xuống đọc.
Đang đọc đến đoạn hấp dẫn thì đột nhiên Lục Khương nghe thấy tiếng thều thào của phản diện: "Nước.... nước...."
Thế là, Lục Khương ngay lập tức đứng dậy đi rót cho phản diện một cốc nước. Sau đó, cậu đỡ phản diện ngồi dậy để anh có thể dễ dàng uống nước.
Có lẽ lúc này phản diện đã kiệt sức, anh không có sức lực để đôi co với cậu.
Nhận thấy phản diện không đuổi cậu đi nên cậu vẫn ngồi ở đây mà đọc sách. Ngón tay cậu cứ không ngừng lật trang tạo nên tiếng "xột xoạt".
Âm thanh cũng chẳng là gì nhưng lại khiến phản diện khó chịu. Anh vừa nằm cau mày vừa nói: "Ồn quá!"
Lục Khương ngay lập tức nhẹ nhàng lật sách, ngón tay lật sách của cậu chậm lại. Cứ thế không còn tiếng động gì phát ra nữa.
Căn phòng bây giờ vô cùng yên tĩnh.
Không gian lặng ngắt như tờ.
"Tại sao cậu lại cứu tôi?" Vĩ Thành nằm trên giường đột nhiên lên tiếng.
Lục Khương không nghĩ ngợi gì chỉ thản nhiên đáp một câu: "Đơn giản là vì tôi không muốn làm quả phụ."
Vĩ Thành trên giường cau mày giây lát rồi lại nói tiếp: "Bây giờ tôi không có gì đáng giá để cậu lợi dụng. Tôi hiện tại chỉ là một tên tàn phế vô dụng. Nếu cậu muốn đi thì nên đi ngay bây giờ."
"Tại sao anh lại bi quan thế chứ? Anh sớm thôi sẽ có thể đứng dậy đi lại như người bình thường." Lục Khương quả quyết nói.
Tất nhiên, Vĩ Thành không tin. Những lời này qua tai anh chẳng khác nào những lời chế giễu, sĩ nhục.
Vĩ Thành không trả lời Lục Khương, anh chỉ bật cười quỷ dị.
"Anh không tin? Tôi nói là thật đó." Lục Khương lại tiếp tục dùng giọng điệu quả quyết mà nói.
Không ai trả lời.
Không gian lại một lần nữa lặng ngắt như tờ.
"Đóng rèm lại! Ai cho cậu mở nó?" Đột nhiên phản diện lại lên tiếng gây sự.
Lục Khương tất nhiên không làm theo. Cậu thậm chí còn dùng giọng điệu trêu đùa để chọc tức phản diện: "Tôi không nghe! Như anh nói, bây giờ anh là người vô dụng. Vậy thì lí do gì tôi phải nghe anh?"
Vĩ Thành thật sự bị những lời này làm tức nghẹn cả lên nhưng chẳng làm được gì.
"Anh mới bao tuổi? Hai mươi ba tuổi? Đúng chứ? Tại sao lại sống bi quan như vậy?" Lục Khương vừa nhìn phản diện đang nằm ở trên giường vừa lên tiếng hỏi.
Vĩ Thành ngay lập tức phản bác: "Cậu thì biết cái gì? Cậu đâu phải chịu tất cả những gì tôi đang phải chịu."
Lục Khương nhìn phản diện một lúc rồi mới nói: "Đúng là tôi không thể biết được cảm giác của anh. Nhưng chỉ vì bản thân bị tai mà anh lại sống bi quan thế hả? Khoa học hiện nay có thể tin tưởng. Nếu anh chịu hợp tác thì cái ngày anh có thể đi lại bình thường sẽ không còn xa."
"Bác sĩ nói khả năng tôi có thể đi đứng trở lại rất thấp." Vĩ Thành lại tiếp tục lên tiếng, biện hộ cho sự bi quan của anh.
"Bác sĩ nói? Chỉ một vài bác sĩ nói thôi đúng chứ? Bọn họ không chữa được không có nghĩa người khác không chữa được." Lục Khương lại tiếp tục quả quyết với lí lẽ của mình.
Vĩ Thành nghe vậy không trả lời, anh chỉ lẵng lặng nhắm mắt lại.
Lục Khương thấy vậy cũng chẳng quấy rầy anh nữa, cậu an phận mà tiếp tục đọc sách.
Chẳng mấy chốc trời chuyển màu, sắc trời bây giờ đang nhuốm màu hoàng hôn.
Lục Khương đứng dậy bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cậu vừa ra khỏi phòng, người trên giường lập tức mở mắt. Anh khó khăn ngồi dậy, khó khăn kéo xe lăn lại gần. Sau đó, anh rất chật vật mới có thể ngồi lên được chiếc xe lăn.
Vĩ Thành điều khiển chiếc xe lăn đến trước cái bàn mà Lục Khương đã ngồi. Anh cứ thế bất giác cầm lên cuốn sách mà cậu đã đọc.
Cứ thế, Vĩ Thành bất giác ngẩn người một lúc rất lâu. Anh bất chợt mà nhớ đến chàng trai đã cưa đôi cửa phòng anh.
Mặc dù lúc đó, Vĩ Thành mất khá nhiều máu nhưng vẫn mơ màng có ý thức. Hình ảnh Lục Khương xông thẳng vào phòng cứ thế khắc ghi rất rõ trong đại não của anh.