Ngay lập tức, Tề Sâm dùng giọng điệu hoà hoãn nói với Lục Khương: "Anh nói thật chứ?"
Thật sự cậu sợ sẽ gieo cho Tề Sâm hy vọng rồi lại khiến anh thất vọng.
Nhưng bây giờ cậu thật sự hết cách, cậu đành dối lòng nói: "Tất nhiên."
Vậy là ngay sau đó Tề Sâm lập tức vui vẻ nói: "Vậy bây giờ tôi phải làm thế nào thì anh cậu mới có thể thích tôi?"
Lục Khương suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng trả lời: "Tần Cảnh có gì mà cậu không có? Địa vị đúng chứ? Vậy thì cậu hãy bắt tay xây dựng sự nghiệp. Chỉ có như vậy cậu mới có thể chân chính đấu với anh ta."
Tề Sâm nghe vậy thì lập tức xụ mặt cúi đầu nói: "Nhưng tôi chỉ là con nuôi của Tề gia. Hiện tại tôi chắc có chức vị gì trong công ty."
Lục Khương nghe đến đây thì vỗ nhẹ vai Tề Sâm rồi nói tiếp: "Vậy thì cậu phải nỗ lực hơn nữa. Cậu phải chứng tỏ cho bọn họ, cậu có năng lực."
"Nhưng bằng cách nào?" Tề Sâm vặn hỏi lại.
Lục Khương suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng nói: "Xin ba anh cho anh vào làm một nhân viên nhỏ trong công ty. Ông ấy nhận nuôi cậu là vì cậu có khuôn mặt hao hao bạch nguyệt quang của ông ta. Như vậy, nếu cậu yêu cầu một cái chức vụ nhân viên cỏn con, đối với ông ta không khó."
Tề Sâm thật sự bị những lời này của Lục Khương làm cho sững sờ mà lên tiếng hỏi: "Tại sao anh lại biết chuyện gia đình tôi?"
Lục Khương tỏ vẻ thần bí rồi lên tiếng trả lời: "Chuyện đó cậu không cần thiết phải biết. Cậu chỉ cần biết, cậu muốn có được anh tôi thì cậu phải phấn đấu."
Tề Sâm chần chừ nói: "Nhưng tôi...."
"Không có nhưng gì hết! Tôi tin cậu làm được." Lục Khương vừa vỗ vai Tề Sâm vừa nói.
Sở dĩ Lục Khương chắc chắn như vậy là vì trong nguyên tác có nói Tề Sâm rất có thiên phú kinh doanh. Nhưng tiếc thay lại vì tình mà chết sớm.
Trước những lời nói này của Lục Khương, Tề Sâm có chút lung lay. Cậu ta chần chừ giây lát rồi mới đưa ra quyết định: "Được, tôi sẽ thử."
Lục Khương nghe vậy thì gật đầu hài lòng. Bây giờ, chỉ cần Tề Sâm chuyên tâm vào sự nghiệp thì sẽ không nghĩ quẩn nữa.
"Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây." Lục Khương vừa nói vừa quay người rời đi.
Tề Sâm thấy vậy thì không nói gì, chỉ đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng Lục Khương một lúc, rồi cũng nhanh chóng rời đi.
Bên này, Lục Khương đã đi bộ quay lại căn biệt thự. Bây giờ đã là giữa trưa, nắng bắt đầu oi ả hơn. Vậy nên, cậu quyết định quay trở về biệt thự.
"Thiếu phu nhân! Thiếu gia hiện tại đang không ổn..." Nhược Khê vừa thấy Lục Khương thì vội vàng chạy đến, cô vừa thở hồng hộc vừa nói.
Lục Khương ngay lập tức hỏi lại cô hầu gái: "Có chuyện gì?"
Nhược Khê vừa thở hồng hộc vừa trả lời: "Thiếu gia....thiếu gia....khoá cửa phòng từ sáng đến tận bây giờ. Chúng tôi không cách nào vào phòng được..."
Lục Khương nghe vậy lập tức chạy lên lầu xem xét tình hình. Quả nhiên cửa phòng đã bị khoá trái.
Lục Khương vừa đập cửa liên tục vừa kêu lớn: "Vĩ Thành! Vĩ Thành! Mở cửa ra!"
Nhưng chẳng có bất cứ âm thanh gì đáp lời cậu. Cứ như...phản diện đã bất tỉnh...
Cậu nhớ trong truyện có đoạn tình tiết phản tự tử không thành...
Lẽ nào?
"Cô nhanh chóng đi lấy chìa khóa dự phòng!" Lục Khương quay người lại nói với Nhược Khê.
"Hiện tại không có chìa khóa dự phòng. Chìa khoá dự phòng mới bị mất hôm trước, không rõ lí do gì mà nó lại đột nhiên biến mất. Còn chìa khoá chính thì nằm trong tay quản gia. Nhưng hiện tại ông ấy đã ra ngoài." Nhược Khê lên tiếng trả lời, giọng điệu vô cùng lo lắng.
Nếu cậu còn đứng đây thêm một phút giây nào nữa thì rất có thể tính mạng của phản diện sẽ gặp nguy hiểm...
Nghĩ đến đây, Lục Khương càng ngày càng sốt ruột, cậu hoảng hốt đập cửa nhưng đều vô ích.
Lục Khương cảm thấy đây không phải là cách. Vậy nên cậu đã đưa ra một ý định liều lĩnh: "Nhược Khê! Cô xuống nhà kho lấy giúp tôi cái cưa điện."
Nhược Khê không biết tại sao lại phải lấy cưa điện. Nhưng cô vẫn nhanh chóng chạy xuống lầu, đi đến nhà kho lấy một cái cưa điện.
Sau đó, Nhược Khê nhanh chóng chạy lên lầu, cô vội vàng đưa cưa điện cho Lục Khương.
Lục Khương nhận lấy cái cưa điện, khởi động nó lên. Ngay lập tức tiếng động cơ đinh tai nhức óc vang lên.
Nhược Khê đứng bên cạnh phải vô thức bịt tai.
Lục Khương hướng cái cưa điện lên cách cửa. Đúng, cậu đây chính là muốn cưa đôi cánh cửa.
Một lát sau, cánh cửa thật sự đã bị Lục Khương cưa đôi.
Ngay lập tức cậu tắt máy cưa điện, đưa cho người hầu. Còn bản thân cậu thì nhanh chóng chạy vào phòng xem xét tình hình của phản diện.
Đúng như cậu đã đoán
Phản diện thật sự đã cắt cổ tay tự sát...
Lục Khương vội hét lớn với người hầu: "Nhanh! Nhanh đi gọi bác sĩ!"
Nhược Khê đứng ngoài cửa hoảng hốt đáp "vâng" một tiếng rồi lập chạy xuống lầu gọi điện thoại cho bác sĩ.
Nhìn tình trạng trước mắt, có lẽ phản diện đã đập vỡ ly thủy tinh rồi lấy chính mãnh vỡ đó mà cắt cổ tay.
Nhìn dáng vẻ chật vật đầy máu này của phản diện, Lục Khương không khỏi thở dài đau xót.