Một tháng sau
Sau hơn một tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng thì Lục Khương cũng đã lấy lại thị lực. Ngay khi vừa bình phục, cậu chạy vội đến bên Vĩ Thành mừng rỡ nói: "Bây giờ tôi có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách bình thường. Thế nên tôi muốn ra ngoài hít thở không khí, tắm nắng một chút. Anh có muốn đi cùng tôi không?"
Lục Khương càng nói càng phấn khích, khoé môi không kiềm được mà nhếch lên tạo thành một nụ cười rất nhẹ nhưng lại rất rạng ngời.
Vĩ Thành ngồi đối diện như bị ma xui quỷ khiến mà sững người nhìn Lục Khương rất lâu, ánh mắt anh rơi thẳng trên khoé miệng cậu. Ánh mắt anh nhìn Lục Khương lúc này rất phạm quy.
Tuy nhiên, Lục Khương lại chẳng hề hay biết Vĩ Thành đang bị cậu câu mất hồn. Trước sự im lặng kia của anh, cậu cứ ngỡ rằng anh muốn từ chối lời đề nghị cùng ra ngoài.
Vậy nên Lục Khương dùng ánh mắt tiếc nuối mà cất giọng nói với Vĩ Thành: "Nếu anh không muốn cùng tôi ra ngoài, vậy tôi....."
Lục Khương chưa kịp nói hết câu thì đã bị Vĩ Thành cắt ngang: "Tôi đi cùng cậu."
Lục Khương khựng người giây lát, ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc. Nhưng rất nhanh cậu liền ném sự ngạc nhiên cùng hàng vạn dấu chấm hỏi ra sau lưng.
"Vậy tôi đẩy anh ra ngoài. Bây giờ anh có muốn rút lại những lời vừa nói thì cũng đã muộn rồi" Lục Khương vừa đẩy nhẹ xe lăn của Vĩ Thành ra cửa phòng vừa đắc ý nói lớn.
Vĩ Thành không trả lời Lục Khương, anh chỉ nhẹ nhàng quay đầu, nâng mắt nhìn vẻ mặt đắc ý kia của cậu.
Vừa đặt chân đến vườn hoa, Lục Khương ngay lập tức reo lên đầy kinh ngạc: "Có phải chúng ta đi nhầm nhà rồi không?"
Vĩ Thành vừa quay đầu khó hiểu mà nhìn Lục Khương vừa cất giọng châm chọc: "Cậu lại phát bệnh?"
"Đây là nhà của chúng ta" Vĩ Thành trầm trọng nói, không biết vô tình hay cố ý mà anh đặc biệt nhấn mạnh hai chữ "chúng ta"
"Tôi còn nhớ lúc mới đến đây hoa hồng được trồng khắp vườn. Nhưng hiện tại trước mắt tôi lại toàn là hoa hướng dương." Lục Khương vừa ngoái đầu nhìn xung quanh vừa chậm rãi nói lên thắc mắc của mình. (2)
"Đây là chủ ý của thiếu gia. Chính thiếu gia đã ra lệnh cho chúng tôi trồng những bông hoa hướng dương này" Người hầu gái đứng tuổi cây gần đó nhanh nhảu tiếp lời Lục Khương.
Lục Khương nương theo nơi âm thanh phát ra mà quay đầu. Cậu vừa nhìn người hầu trẻ vừa cất giọng tò mò hỏi: "Vậy cô có biết lý do tại sao Vĩ Thành lại muốn trồng hướng dương không?"
Sau khi nghe thấy câu hỏi kia của Lục Khương, người hầu vội đặt bình tưới nước xuống, cô chạy vội đến đứng bên cạnh cậu.
Tiếp đó người hầu gái bắt đầu hạ thấp âm thanh thì thầm nói: "Tôi vô tình nghe thấy thiếu gia nói với quản gia như thế này: Hoa hướng dương rất giống em ấy."
"Nhà này từ khi nào lại nuôi người rãnh rỗi?" Vĩ Thành cất tiếng hỏi, giọng điệu sắc lạnh.
Người hầu gái vội vàng quay người, đầu cúi thấp nói: "Xin lỗi thiếu gia, là tôi nhiều chuyện. Tôi đi làm việc ngay đây."
Lục Khương còn chưa kịp lên tiếng hỏi hết thắc mắc của mình với người hầu; thì ngay khi cậu ngẩng đầu đã chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu nữa.
Lục Khương ngậm ngùi nuối tiếc nhìn vào khoảng không trung trước mặt. Cậu rất muốn biết, Vĩ Thành đặc biệt trồng hoa hướng dương.
Hoa hướng dương và người kia rất giống nhau? Lẽ nào người đó chính là Lục Chước.
Trong nguyên tác, tác giả ví von Lục Chước như ánh mặt trời chiếu rọi cứu rỗi Vĩ Thành khỏi ngục tù tối tăm. Hoa hướng dương có hình dáng như những mặt trời nhỏ.
Không biết tại sao...nhưng khi nghĩ đến việc Vĩ Thành đặc biệt trồng hoa vì một người nào đó, trong lòng Lục Khương lại hụt hẫng, mất mát khó tả.
Lục Khương là một người lòng nghĩ thế nào trên mặt sẽ biểu đạt thế ấy. Khuôn mặt cậu lúc này đột nhiên phủ một tầng mây tịch mịch, u buồn.
"Cậu không thích hướng dương?" Vĩ Thành đột nhiên lên tiếng phá vỡ sự im lặng giữa hai người.
Lục Khương ngẩng đầu chớp chớp hai mắt đầy khó hiểu. Không đợi cậu kịp xử lý hết thông tin thì Vĩ Thành lại cất giọng nói tiếp.
Lần này anh dùng giọng không chỉ nhẹ nhàng mà còn mang theo cả chút dỗ dành: "Nếu cậu không thích tôi liền đổi. Nhưng tôi sẽ để lại một đoá hướng dương. Như vậy có được không?"