Sáng hôm sau, Lục Khương mơ màng tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, không thể phủ nhận rằng có Vĩ Thành bên cạnh cậu lại an ổn ngủ ngon hơn thường lê.
Mặc dù trước mắt chỉ là một mảng đen kịt nhưng Lục Khương vẫn lờ mờ cảm nhận được Vĩ Thành đang ở ngay trước mắt cậu. Cậu theo bản năng vươn tay về phía trước sờ mó, ngón tay thuôn dài không ngừng lướt qua hết thảy các ngũ quan trên khuôn mặt anh.
Không biết có phải Lục Khương bị ma xui quỷ khiến hay không....bàn tay không tự chủ mà vuốt ve cánh môi của Vĩ Thành. Mãi cho đến khi bàn tay ấy bị một bàn tay cứng rắn khác nắm chặt.
"Nghịch đủ chưa?" Vĩ Thành vừa nắm chặt bàn tay Lục Khương vừa cất giọng nói. Câu từ thì nghe như anh đang chất vấn cậu nhưng giọng điệu lại trái ngược hoàn toàn - giọng điệu anh nhẹ nhàng chất chứa sự dung túng không thể che giấu.
Lục Khương khựng người lại một lúc sau đó mới ngượng ngùng nói: "Xin lỗi."
Vĩ Thành không tiếp lời Lục Khương, anh chỉ hừ lạnh một tiếng rồi từ từ buông tay cậu.
Chẳng biết qua bao lâu, Vĩ Thành mới bắt đầu ngồi dậy, anh dùng sức kéo xe lăn đến cạnh mép giường. Sau đó thuần thục tự nhiên mà ngồi lên xe lăn, có lẽ anh đã rất quen với việc này nên cũng chẳng mất nhiều thời gian.
Bên này, Lục Khương nghe thấy tiếng động cũng từ từ ngồi dậy. Cậu đưa hai chân xuống sàn nhà, hai tay sờ mó xung quanh, từ đó dựa vào xúc giác để xác nhận vật thể.
"Cậu muốn đi đâu?" Vĩ Thành vừa nâng mắt nhìn tất thẩy những hành động của Lục Khương vừa cất giọng điệu trầm thấp hỏi cậu.
Lục Khương nương theo âm thanh mà quay đầu, cậu vừa cười vừa trả lời: "Buổi sáng tất nhiên là phải vệ sinh cá nhân. Tôi muốn đi toilet."
"Cậu ngồi yên, tôi gọi người dẫn cậu đi." Vĩ Thành vừa nói vừa nhấn chuông gọi người hầu.
Tốc độ làm việc của người hầu rất nhanh, chẳng mấy chốc bọn họ đã dẫn Lục Khương đi đánh răng, rửa mặt.
Xong xuôi bọn họ lại rất tinh ý mà đưa ngay Lục Khương đến bàn ăn để cậu ngồi ngay ngắn ngay bên cạnh Vĩ Thành.
Chính xác là ngồi bên cạnh. Thông thường lúc dùng bữa, Lục Khương sẽ ngồi đối diện Vĩ Thành.
Sau khi ngồi xuống ghế, Lục Khương theo bản năng đưa tay lấy muỗng đũa để dùng bữa. Nhưng bàn tay chỉ đưa ra được một nửa thì liền khựng lại, nó cứ thế lơ lửng giữa không trung một lúc.
Trong lúc Lục Khương đang khựng người thì Vĩ Thành lại nhẹ nhàng lấy muỗng múc thức ăn rồi bình thản đưa đến trước mặt cậu. Anh mặt không biểu cảm mà cất tiếng: "Há miệng!"
Lục Khương chớp chớp mắt tỏ vẻ khó hiểu. Không đợi cậu cất giọng hỏi, Vĩ Thành đã nhanh chân giành nói trước: "Từ bây giờ cho đến lúc mắt cậu bình phục, tôi sẽ phụ trách chuyện ăn uống của cậu"
Vĩ Thành không cho Lục Khương chút thời gian từ chối, anh lại lần nữa lặp lại câu nói ban nãy: "Há miệng!"
Lục Khương cứ thế không hay không biết mà bị Vĩ Thành thao túng. Cậu như bị ma ám mà không chút chống cự, ngoan ngoãn ngồi yên để anh đút ăn.
Chẳng biết qua bao lâu, bữa sáng coi như cũng miễn cưỡng kết thúc.
"Cảm ơn" Lục Khương lịch sự nói một tiếng cảm ơn với Vĩ Thành.
Nhưng Lục Khương không hề hay biết ngay sau khi nghe tiếng cảm ơn này anh lại không vui, thậm chí còn lộ ra một chút giận dỗi.
"Trong lòng cậu tôi xa lạ đến vậy? Với cậu, tôi chỉ là người ngoài, đúng chứ? Tiếng cảm ơn này của cậu tôi không nhận" Vĩ Thành lạnh giọng nói sau đó giận dỗi điều khiển xe lăn rời khỏi bàn ăn.