Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 22: Độc dược​



Editor: Mặn

Ôn Trì cho rằng Thời Diệp muốn nói gì đó với mình, nhưng sau khi hắn đi đến chỗ y thì lại thấy Thời Diệp vươn tay về phía hắn.

"Thái Tử điện hạ.." Ôn Trì không hiểu ý Thời Diệp, hắn theo bản năng ngồi xổm xuống, nghi hoặc nghiêng người về phía y.

Ngay sau đó, hắn cảm thấy trên má truyền đến cảm xúc lạnh lẽo, loại cảm giác ấy nhanh chóng bao trùm nửa bên mặt hắn, vậy mà Thời Diệp lại đưa tay vuốt ve mặt hắn.

Ôn Trì ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Nể tình ngươi chủ động nhận sai, bổn cung có thể suy xét đến việc tha thứ cho ngươi một lần." Thời Diệp rủ mắt, cúi mặt xuống, đôi mi vừa đen vừa dày tạo nên một cái bóng nho nhỏ che đi con ngươi đen láy của y, giọng điệu Thời Diệp bình tĩnh, "Bây giờ ngươi định chuộc tội như thế nào?"

Nói xong, bàn tay lạnh lẽo trên má Ôn Trì bỗng nhiên di chuyển lên trên.

Ôn Trì cố gắng ngăn chặn nỗi sợ hãi đang lan tràn trong lồng ngực, dùng hết sức để khiến bản thân không sợ hãi tới phát run như lúc trước, hắn căng da đầu mắt đối mắt với Thời Diệp, dùng vẻ mặt cực kỳ thành kính nói: "Thái Tử điện hạ muốn tiểu nhân chuộc tội như thế nào ạ?"

"Bây giờ ngươi đã học được cách ném vấn đề lại cho bổn cung ư?" Thời Diệp cười nhạo một tiếng nhưng cũng không tức giận, y chỉ chậm rãi nắm cằm Ôn Trì nâng lên một chút, ép Ôn Trì phải ngửa mặt nhìn mình, "Bổn cung muốn ngươi làm gì ngươi cũng làm sao?"

Ánh mắt Ôn Trì kiên định: "Tiểu nhân có thể làm được."

Thời Diệp nhướng một bên lông mày, "Ồ?"

Ôn Trì hơi sợ hãi: "Tiểu, tiểu nhân có lẽ sẽ làm được."

Thời Diệp tiếp tục nhìn chằm chằm Ôn Trì, vẻ mặt nhìn không ra vui giận.

Ôn Trì thật sự rất sợ hãi nha, nếu hắn là mèo thì có lẽ hai cái tai nhỏ đã sợ sệt cụp xuống luôn rồi, hắn ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu nhân sẽ tận lực.."

Hình như Thời Diệp cảm thấy phản ứng hiện giờ của Ôn Trì rất là thú vị, thế mà lại cười thành tiếng, lúc này cả người y có vẻ vô cùng thoải mái và vui sướng, cho dù nửa bên mặt bị các vết bỏng dữ tợn che kín nhưng nửa mặt còn lại lại hoàn mỹ không tỳ vết, kinh diễm đến mức khiến Ôn Trì cứ ngơ ngẩn ngắm nhìn.

Nhưng rất nhanh Thời Diệp đã thu lại ý cười nơi khóe miệng, y nói: "Yên tâm, nếu ngươi làm không được, bổn cung cũng sẽ không khó xử ngươi."

Ôn Trì bỗng nhiên tỉnh táo lại, trong lòng chợt trở nên căng thẳng.

Sau đó lực đạo Thời Diệp nhéo cằm Ôn Trì cũng dần dần tăng thêm, y cúi người tới gần, đôi con ngươi sâu không thấy đáy kia như muốn nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn Ôn Trì.

Ôn Trì ngơ ngác nhìn y.

"Bổn cung mặc kệ trước kia ngươi là ai, bây giờ ngươi đã gả vào Đông Cung, thì ngươi chính là người của bổn cung." Giọng nói Thời Diệp vang lên bên tai Ôn Trì, có chút khàn khàn lại mang theo một loại mị hoặc không nói nên lời, bất quá chỉ trong nháy mắt, âm thanh quyến rũ kia lại đột nhiên trở nên lạnh như băng: "Một khi đã như vậy, sau này bổn cung muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi phải chết, cho dù ngày nào đó bổn cung có chết trước ngươi, bổn cung cũng muốn ngươi phải theo bồi táng cho ta."

"..."

"Ngươi nói." Thời Diệp thu lại một tia ý cười cuối cùng nơi khóe miệng, vẻ mặt vô cảm nhìn chằm chằm Ôn Trì, "Ngươi có thể làm được không?"

"Ta.." Ôn Trì há miệng thở dốc, lại phát hiện bản thân không thể nói được chữ nào, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi lạnh, dưới ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Thời Diệp hắn gần như hít thở không thông, cho dù như thế nào hắn cũng không ngờ tới Thời Diệp sẽ nói ra những lời như vậy.

"Làm không được? Làm không được cũng không sao." Sắc mặt Thời Diệp trầm xuống, trong ánh mắt hình như có thứ gì đó đang dần lắng đọng, y chợt ngồi thẳng người lại, "Tả Chi, đi."

"Dạ, điện hạ." cung nữ phụ trách đẩy xe lăn nhẹ giọng tuân lệnh, rồi lập tức muốn đẩy Thời Diệp rời đi.

Ôn Trì vẫn còn duy trì dáng vẻ ngơ ngác lúc nãy, hắn trơ mắt nhìn cung nữ kia đẩy xe lăn của Thời Diệp đi được một đoạn khá xa, trong khoảnh khắc đó dường như có một bàn tay vô hình đẩy nhẹ sau lưng hắn một cái, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại đứng dậy đuổi theo sau, bất chấp tất cả bổ nhào lên đùi Thời Diệp: "Thái Tử điện hạ, tiểu nhân có thể làm được!"

Tả Chi lập tức dừng lại động tác, cùng Chu công công đang im lặng ngoan ngoãn làm nền.

Cơ thể Thời Diệp hơi nghiêng, tay phải chống cằm, vô cảm nhìn dáng vẻ thở không ra hơi của Ôn Trì.

Giờ phút này cả khuôn mặt Ôn Trì đều trở nên tái nhợt, hai bên tóc mai bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp, chỉ có đôi mắt rực rỡ lấp lánh kia là vẫn chăm chú nhìn về phía Thời Diệp, giống như giữa phồn hoa vạn dặm trong mắt Ôn Trì cũng mãi mãi chỉ có mỗi hình bóng của một mình Thời Diệp mà thôi.

Mặc dù đôi tay đang ôm chặt đùi Thời Diệp của Ôn Trì đang run lên nhè nhẹ, nhưng hắn vẫn cố gom góp tất cả dũng khí mà mình có được, nói từng câu từng chữ: "Thái Tử sống ta sống, Thái Tử chết ta cũng sẽ bồi táng theo ngài."

Thời Diệp im lặng không nói.

Ôn Trì quật cường nhìn thẳng vào y.

Sau một lúc lâu, Thời Diệp vươn tay ra, Tả Chi đang đứng phía sau không biết từ đâu lấy ra một viên thuốc màu xanh lục to bằng móng tay, cẩn thận đặt vào lòng bàn tay Thời Diệp.

Thời Diệp: "Há mồm."

Ôn Trì do dự trong chớp mắt, lập tức nghe lời mở miệng ra, chuyện nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, trốn tránh vốn không giải quyết được gì, nếu Thời Diệp thật sự muốn lấy mạng hắn thì cũng đơn giản như giết chết một con kiến mà thôi, hơn nữa hắn và Thời Diệp chính là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, nếu đại vai ác Thời Diệp bị quang hoàng nhân vật chính giết chết, vậy một tên pháo hôi như hắn chắc chắn sẽ không thể nào sống thọ.

Ôn Trì thuận theo hình như khiến Thời Diệp rất vừa lòng, gương mặt lạnh như băng kia cuối cùng cũng ấm lên một chút, y đưa viên thuốc đến bên miệng Ôn Trì, ra lệnh: "Nuốt xuống."

Ôn Trì vội vàng nuốt viên thuốc xuống.

Viên thuốc lướt qua yết hầu mang lại cảm giác lạnh lẽo trơn tuột, mặc dù hắn cứ thế nuốt khang, không thèm uống chút nước nào nhưng cũng không khó chịu như trong tưởng tượng.

Thời Diệp nhìn hắn, bỗng nhiên nhếch môi cười: "Đây là do ngươi nói, nếu như bổn cung không còn nữa, ngươi cũng không được phép sống một mình."

Ôn Trì hậu tri hậu giác buông đôi tay đang ôm ngang đùi Thời Diệp ra, chầm chậm quỳ xuống: "Tạ Thái Tử điện hạ thành toàn."

Thời Diệp nói: "Đi thôi."

Cuối cùng, Ôn Trì vẫn bị Chu công công đưa về Trúc Địch Cư, bọn họ còn chưa đến nơi đã nhìn thấy bên ngoài Trúc Địch Cư có một bóng người mảnh khảnh đang đứng chờ.

Chu công công thấy thế bèn thức thời chắp tay nói: "Nô tài chỉ tiễn Ôn công tử đến đây thôi, công tử sau khi trở về nhớ nghỉ ngơi cho tốt."

Ôn Trì nói cảm ơn với Chu công công, nhìn theo bóng dáng Chu công công dần dần đi xa rồi hắn mới xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Vừa đến gần, nữ tử đứng ngoài cửa cũng vui sướng tiến lên nghênh đón: "Ôn công tử, ngươi đã trở lại."

Ôn Trì nói: "Ngươi là?"

"Ngại quá, tiểu nữ Trương Thải Hội." Nữ tử lúc này mới ý thức được vừa rồi bản thân vô lễ, trên gò má tuyết trắng lặng lẽ nổi lên hai rặng mây hồng, nàng hơi ngượng ngùng cười nói, "Tiểu nữ là nữ nhi của Hàn lâm học sĩ Trương đại nhân, sớm nghe nói Ôn công tử học thức hơn người, tài viết thư pháp và vẽ tranh đều rất xuất chúng, tiểu nữ vẫn luôn mong chờ được diện kiến, đáng tiếc mãi vẫn không tìm được cơ hội thích hợp."

Trương Thải Hội..

Cái tên này đối với Ôn Trì mà nói có lẽ là vô cùng quen thuộc, suốt mấy ngày nay, người đến bái phỏng Trúc Địch Cư nhiều nhất chính là cô nương họ Trương này.

E là ngay cả Lưu Bị ba lần cầu người hiền cũng không có được nghị lực như nàng.

Đồng thời, trong lòng Ôn Trì cũng dâng lên một dự cảm xấu.

Quả nhiên ngay sau đó, Trương Thải Hội lại nói: "Tiểu nữ rảnh rỗi không có việc gì làm, liền tự chủ trương tổ chức một buổi trà yến, mọi người cùng nhau du hồ, uống trà ăn điểm tâm, thuận tiện so chút tài thư pháp và vẽ tranh, cũng có thể xem là một chút lạc thú nho nhỏ."

Ôn Trì: "..."

Vui cái rắm.

Học thức hơn người, tranh chữ lợi hại chính là những từ miêu tả Ôn Lương kia kìa, có phải hắn đâu, cách đây không lâu hắn mới học được ít chữ viết ở thời đại này, chữ của hắn đem so với chó cào còn không đủ tư cách ý.

Vì thế Ôn Trì liền uyển chuyển cự tuyệt nàng ta: "Nghe qua cũng không tồi, đáng tiếc gần đây thân thể ta không được khỏe, e là đã nhiễm phong hàn rồi, đến lúc đó không may lại lây bệnh cho mọi người thì không ổn lắm."

Trương Thải Hội nhìn sắc mặt Ôn Trì tái nhợt, cả người ỉu xìu uể oải, không giống như đang nói dối, vội quan tâm nói: "Ôn công tử đã không khỏe trong người thì không nên tùy tiện đi lại, nhỡ bệnh tình trở nặng thì phải làm sao, vừa hay chỗ ta có chút dược liệu, đợi chút nữa ta phái người mang đến cho công tử, công tử nhớ phân phó người phía dưới đun một nồi, uống mấy thang lập tức khỏe lại ngay thôi."

Ôn Trì cảm kích nói: "Đa tạ."

"Ôn công tử không cần khách khí, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức mà thôi." Trương Thải Hội cười nói, "Nếu Ôn công tử có điều không tiện, vậy tiểu nữ cũng không dám làm khó người nữa."

Ôn Trì nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Ai ngờ một hơi này còn chưa thở xong, lại nghe Trương Thải Hội nói tiếp: "Hay là trước tiên tiểu nữ sẽ hủy bỏ trà yến lần này, đợi sau khi Ôn công tử khỏi bệnh chúng ta tổ chức lại có được không."

Ôn Trì: "Không cần phải như thế.."

"Cần chứ." Trương Thải Hội chớp chớp mắt, "Tất cả mọi người đều vì nghe nói Ôn công tử sẽ đến dự nên họ mới đến, nếu công tử không đi thì có lẽ họ cũng không đến đâu."

Ôn Trì không còn lời gì để nói, rốt cuộc thì đối phương vẫn là nữ tử, còn là một cô nương nhiệt tình như vậy, hắn thật sự không tiện thẳng thắn cự tuyệt.

Nhưng mà Trương Thải Hội cũng không cho hắn cơ hội cự tuyệt, sau khi nói hết những lời cần nói liền vội vội vàng vàng rời đi, còn luôn miệng nói phải sai người đưa dược liệu đến chỗ Ôn Trì.

Ôn Trì lắc đầu, đi vào Trúc Địch Cư.

Bình An vẫn như trước không thấy mặt mũi đâu, chỉ có Nhược Phương và Nhược Đào đang ngồi xổm chỗ góc tường trong đình viện vừa nhổ cỏ vừa nói chuyện phím.

Nghe thấy tiếng bước chân của Ôn Trì đi vào, hai tiểu cô nương lập tức vui vẻ chạy tới.

"Ôn công tử người đã trở lại."

"Ôn công tử người đã gặp Hoàng Thượng chưa?"

Ôn Trì vừa quay đầu liền đối diện với đôi mắt trông mong của tiểu cô nương, ánh mắt, không khỏi cười cười: "Gặp, còn gặp cả Dung Phi cùng Tứ hoàng tử."

Nói xong, hắn nhìn nhìn xung quanh, "Bình An đâu?"

Nhược Phương bĩu môi: "Có lẽ lại đi tìm mấy tiểu thái giám khác rồi, Bình An thật là càng ngày càng kỳ cục, Ôn công tử người cũng không thèm quản hắn đi."

Ôn Trì thầm nghĩ rất có thể Bình An là một đại boss có bối cảnh, hắn muốn quản cũng quản không nổi.

"Thôi, tùy hắn đi." Ôn Trì vẫy vẫy tay, "Đợi chút nữa sẽ có người đưa dược liệu tới, các ngươi nhận lấy là được, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút."

Lăn lộn cả một cái buổi sáng, bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần của Ôn Trì đều vô cùng mỏi mệt, hắn lên giường đánh một giấc đến tối muộn, sau khi tỉnh lại tìm chút gì đó ăn lót dạ xong lại lên giường ngủ tiếp.

Hôm sau tỉnh lại, Ôn Trì cảm thấy bản thân lại tràn đầy sinh lực.

Nhớ tới những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cũng với viên thuốc màu xanh lục mà Thời Diệp đã cho hắn uống kia, tuy rằng hắn không biết viên thuốc đó có tác dụng gì, nhưng căn cứ vào những lời Thời Diệp nói hắn cũng đoán được một phần, viên thuốc kia chắc chắn chả phải thứ tốt lành gì.

Bây giờ hắn và Thời Diệp có thể nói là chính thức đồng sinh cộng tử, mạng của hắn cũng đã bị Thời Diệp khống chế trong lòng bàn tay, dù sao hắn cũng nhàn rỗi không có việc gì, làm nhiều chuyện lấy lòng Thời Diệp cũng tốt mà.

Ôn Trì suy nghĩ thế nào liền làm thế đó, mỗi ngày đều chăm chỉ làm bánh kem đưa đến cho Thời Diệp.

Nói đến cũng kỳ quái, mỗi khi hắn tới Chu công công đều bảo hắn tự mình mang bánh vào đặt trên án thư trong thư phòng, nhưng mà Ôn Trì đi vào lại không hề nhìn thấy thân ảnh của Thái Tử đâu cả, hắn sinh nghi trong lòng nhưng cũng không dám bép xép quá nhiều, mỗi lần đến đều đem bánh kem đặt ngay ngắn trên án thư xong liền lập tức rời đi.

Đến việc Thời Diệp có ăn mấy cái bánh kem đó hay không, Ôn Trì cũng không rõ lắm.

Giờ ngọ hôm nay, Ôn Trì theo lẽ thường đưa bánh kem tới thư phòng, nhưng lại bị Chu công công ngăn lại: "Ôn công tử, Thái Tử điện hạ có chút không khoẻ, hôm nay không ăn bánh kem, người có thể mang về."

Ôn Trì đáp một tiếng, cầm theo hộp đựng thức ăn xoay người rời đi, đi được vài bước hắn lại nghĩ bản thân cứ như vậy mà quay người bỏ đi có phải là rất vô tình hay không, do dự một chút bèn xoay người quay trở lại.

Quả nhiên, Chu công công đang ôm phất trần đứng ở chỗ đó, ánh mắt quái dị nhìn hắn chằm chằm.

Ôn Trì cảm thấy hơi chột dạ, vội tiến lên giống như lo lắng hỏi: "Xin hỏi Chu công công, Thái Tử điện hạ sinh bệnh sao?"

"Cũng không phải sinh bệnh.." Chu công công muốn nói lại thôi, lông mày xoắn thành một nhúm, sau một hồi đấu tranh tâm lý cuối cùng ông ta cũng đưa ra quyết định: "Hay là công tử cứ theo nô tài đến xem sẽ biết, có lẽ công tử có thể giúp Thái Tử điện hạ vui vẻ một chút."

Ôn Trì: "..."

Nếu hắn có năng lực này thì mỗi lần nhìn thấy Thời Diệp cũng không cần sợ sệt như chuột thấy mèo rồi.

Vì thế, vốn Ôn Trì chỉ muốn khách sáo hỏi thăm một chút ai ngờ lại tự đào hố chôn mình, không thể không căng da đầu đi theo phía sau Chu công công.

Đi được một nửa Ôn Trì mới phát hiện hướng này không phải hướng đi tới thư phòng, hắn vội nói: "Chu công công?"

Chu công công liếc mắt nhìn hắn một cái, hình như nhìn ra nghi ngờ của hắn, ông ta bình tĩnh giải thích: "Ôn công tử, đây là đường đến tẩm điện của Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ hiện đang nghỉ ngơi bên trong."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv