Editor: Mặn
Lúc này thời gian từng giây từng phút trôi qua vô cùng thông thả.
Ôn Trì sớm đã ra một thân mồ hôi lạnh, thậm chí đôi tay đang áp trên mặt đất của hắn cũng không khống chế được mà run lẩy bẩy.
Không có sự cho phép của Hoàng Thượng, hắn căn bản không dám đứng lên.
Nhưng mà không biết vì sao, so với Hoàng Thượng thì hắn lại càng sợ hãi Thời Diệp đang im hơi lặng tiếng ngồi ở một bên kia hơn, chỉ mới nghĩ tới Thời Diệp có khả năng sẽ cảm thấy bản thân bị hắn lừa gạt, trong cơn thịnh nộ lập tức lột da hắn, Ôn Trì liền cảm thấy da đầu tê dại từng trận.
Hu hu hu thật là đáng sợ..
Thật lâu sau, Hoàng Thượng và Dung Phi cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Nhưng mà Ôn Trì nhanh chóng giảm bớt sợ hãi, hắn dần dần bình tĩnh lại, nghĩ thầm dù sao cũng chỉ là chết mà thôi, có gì đáng sợ đâu chứ, nói thế nào thì hắn đến thế giới này cũng đã sống được thêm nhiều ngày như vậy rồi.
Nghĩ như thế nên Ôn Trì lập tức thở phào một hơi, vốn dĩ đang căng thẳng quỳ trên mặt đất cũng chuyển thành thả lỏng mà quỳ trên mặt đất.
Thật ra Ôn Trì không hề hay biết vừa rồi Hoàng Thượng và Dung Phi đã đứng dậy đi vào nội thất, có lẽ là chịu kinh hách quá lớn nên cần tìm một nơi yên tĩnh để bình tâm tĩnh khí một chút, bởi vậy người ngồi trước mặt hắn chỉ có Tứ hoàng tử Thời Cẩm cùng Thái Tử Thời Diệp mà thôi.
Cuối cùng thì chuyện này cũng không có quan hệ gì với Thời Cẩm, sau khi khiếp sợ qua đi thì hắn bèn đến bên cửa sổ phát ngốc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mà ánh mắt Thời Diệp từ đầu chí cuối chưa từng rời khỏi người Ôn Trì, y nhàm chán nâng má, rũ mắt nhìn thấy Ôn Trì từ dáng vẻ căng thẳng cực độ chuyển sang tự tại thoải mái, người kia còn tự cho là không bị ai phát hiện mà cẩn thận thay đổi tư thế, bàn tay lén lút kê dưới trán.
Thời Diệp nắm quyền để bên môi: "Khụ"
Cơ thể Ôn Trì chợt cứng đờ, tư thế quỳ cũng quy củ lại.
Nhưng mà không bao lâu sau hắn lại chậm rãi nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể thêm lần nữa.
Thời Diệp: "Khụ khụ."
Cơ thể Ôn Trì lại đơ ra một chút, vội vàng quỳ xuống.
Nắm tay đặt bên miệng Thời Diệp vẫn chưa buông xuống, vừa hay có thể che lại khóe môi đang cong lên phát họa một tia ý cười không dễ gì có được của y.
Thời Cẩm lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy vị đại ca tính tình cổ quái khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy sợ hãi kia của hắn nhìn chằm chằm Ôn Trì đang quỳ trên mặt đất, trên nửa khuôn mặt vẫn còn hoàn hảo của y không có sự lạnh nhạt thường thấy mà thay vào đó là một loại cảm xúc khác..
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Thời Diệp như thế, không khỏi ngơ ngẩn.
Đến khi Thời Diệp nhận ra ánh mắt của hắn, y đột ngột thu hồi ý cười không nhiều lắm của mình, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang bên này.
Thời Cẩm thình lình đối diện với cặp mắt đen nhánh kia, trong phút chốc bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cả người mình đều bị đối phương nhìn thấu, sau khi hắn vội vàng dời mắt nhìn sang nơi khác, mới phát hiện sau lưng mình đã sợ tới nỗi ra một thân mồ hôi lạnh buốt.
Quả nhiên..
Đại ca vẫn là đại ca, không hề thay đổi chút nào hết.
Lúc này, Hoàng Thượng và Dung Phi đã yên lặng xong, đang từ nội thất đi ra.
Vẻ mặt Hoàng Thượng nghiêm túc, chân mày cũng nhăn thành chữ xuyên 川, ánh mắt nhìn về phía Ôn Trì cũng nhiều thêm vài phần tiếc hận cùng ý tứ hận rèn sắt không thành thép.
Thái Tử đại biểu cho toàn bộ hoàng gia, mà hành vi treo đầu dê bán thịt chó dùng con vợ lẽ thay thế con vợ cả gả vào Đông Cung của Ôn gia, không thể nghi ngờ gì là đã lừa gạt Thái Tử, cũng là lừa gạt toàn bộ hoàng gia, lừa gạt Hoàng Thượng là ông, đó chính là tội khi quân!
Nếu Ôn gia chỉ là lừa gạt một mình Hoàng Thượng là ông cũng không sao, ông còn có thể niệm tình Ôn Trì mới dâng lên phương pháp kiểm soát dịch hại mà giơ cao đánh khẽ, đáng tiếc chuyện này lại dính líu tới Thái Tử..
Hoàng Thượng trái lo phải nghĩ, rốt cuộc cũng không dám thay mặt Thái Tử đưa ra quyết định.
"Thật to gan! Ngay cả việc khi quân phạm thượng như thế này ngươi cũng làm ra được, còn có chuyện gì mà ngươi không dám làm nữa? Có phải ngày nào đó ngươi sẽ lập mưu tạo phản luôn hay không?" Dứt lời, Hoàng Thượng trầm giọng gọi một tên thái giám đến, "Truyền Ôn Trường Thanh vào cung cho trẫm, trẫm muốn cho hắn nhìn xem nhi tử tốt mà hắn dạy ra đã làm được chuyện tốt gì, trẫm muốn biết cuối cùng là hắn đã lấy dũng khí ở đâu ra mà lừa gạt cả trẫm và Thái Tử!"
"Tuân lệnh." thái giám khom lưng đáp.
Kết quả thái giám còn chưa đi được mấy bước, thì Thời Diệp đã chậm rãi mở miệng: "Khoan đã."
Nghe vậy, cả Hoàng Thượng, Dung Phi cùng với Thời Cẩm đồng thời đưa ánh mắt kinh ngạc về phía Thời Diệp.
Ôn Trì đã bị dọa đến chết lặng vội vàng ngừng thở, an tĩnh chờ đợi Tử Thần xuất hiện.
Ai biết ngay sau đó Thời Diệp lại nói: "Ngươi đứng lên trước đi."
Ôn Trì tự biết bản thân hắn không thể nhìn thấu suy nghĩ của Thời Diệp, nên cũng không thèm suy nghĩ nữa, hắn nghe lời bò dậy khỏi mặt đất, cụp mi rũ mắt đứng yên.
Thời Diệp khẽ cười một tiếng: "Dựa vào tính cách nhát như thỏ đế của ngươi, mỗi khi nhìn thấy bổn cung đã hận không thể tìm một cái hang chui vào, cho dù có cho ngươi thêm mười lá gan ngươi cũng không dám nói dối ta, nói đi, là ai đã sai sử ngươi làm như vậy?"
Ôn Trì: "..."
Hắn choáng váng rồi nha - Thái Tử nói như vậy là có ý gì? Thái Tử muốn biểu đạt điều gì? Nhanh như vậy đã bắt đầu hưng sư vấn tội sao?
Thời Diệp không đợi được câu trả lời của Ôn Trì, nhưng cũng không nổi giận: "Ôn Trường Thanh sai ngươi?"
Ôn Trì: "..."
"Quả nhiên là vậy, bổn cung nhìn cái tên Ôn Trường Thanh kia đã biết hắn ta chẳng phải thứ tốt đẹp gì, làm người gian trá xảo quyệt, nghe nói bổn cung hằng năm thâm cư Đông Cung không ra khỏi cửa, nên đã luyến tiếc gả nhi tử bảo bối của hắn cho ta, bất quá.." Ngữ khí Thời Diệp lại càng lạnh lẽo, "Ôn Trường Thanh làm chuyện ngu xuẩn này, thê tử hắn ta làm sao không biết? Nhi tử bảo bối kia của hắn làm sao không biết? Bổn cung thấy cả Ôn gia bọn họ không có một ai là không liên quan đến chuyện này."
Ôn Trì: "..."
Thời Diệp đột nhiên nói: "Ôn Trì."
Ôn Trì giật mình: "Dạ, có tiểu nhân."
Thời Diệp cười lạnh một tiếng: "Cũng chỉ có kẻ đầu óc ngu xuẩn như ngươi mới có thể để người khác dễ dàng dắt mũi như vậy, người ta nói cái gì ngươi liền làm cái đó, đem ngươi gả đến Đông Cung ngươi cũng gả, ngươi có từng nghĩ tới hậu quả của chuyện này chưa?"
Ôn Trì hoàn toàn ngốc rồi, theo bản năng trả lời: "Tiểu nhân tội đáng muôn chết.."
"Tới nước này rồi mà ngươi còn thay bọn họ nói chuyện?" Ánh mắt Thời Diệp lạnh lẽo, "Ngươi cho rằng cái mạng này của ngươi có thể gánh tội thay bọn họ sao? Không biết tự lượng sức mình!"
Ôn Trì: "..."
Hắn không phải, hắn không có..
"Đúng vậy, là ngươi có tội, nếu ngươi đã muốn chịu tội thay đám người Ôn gia đến như vậy, bổn cung sẽ trừng phạt ngươi.." Dừng một chút, Thời Diệp mới chậm rãi nói, "Phạt ngươi phải sống cho thật tốt, tận mắt chứng kiến Ôn gia các ngươi từng người từng người bị trảm đầu thị chúng, cho đến khi đám người khi quân phạm thượng đó bị xử tử toàn bộ."
Hoàng Thượng đúng lúc tiếp lời: "Thái Tử nói rất đúng."
Ôn Trì hoàn toàn chấn kinh, nhưng không phải vì Thời Diệp nói muốn xử người nhà họ Ôn, mà là Thời Diệp vậy mà muốn giết chết vai chính ngay khi kịch bản vừa mới bắt đầu.
Nếu lúc trước không bị cổ lực lượng thần bí kia khống chế, thì có lẽ Ôn Trì đã giả câm giả điếc rồi, nhưng mà trên người Ôn Lương lại có hệ thống trợ giúp, cũng có thể hắn ta còn có thêm mấy cái bàn tay vàng vai chính khác nữa, làm sao nói chết thì chết? Lỡ như đến lúc đó giết hắn không thành, vậy thì thứ chờ đợi đại vai ác và pháo hôi như hắn và Thời Diệp chính là tử địa không lối thoát..
"Thái tử điện hạ!" Ôn Trì vội vàng quỳ xuống, nhưng trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không tìm thấy lý do thích hợp để thoái thác, chỉ đành dập đầu nói, "Bọn tiểu nhân cũng là nhất thời hồ đồ, cầu thái tử điện hạ khai ân!"
Thời Diệp lạnh lùng nhìn hắn: "Ôn gia rốt cuộc đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì, để bảo vệ bọn họ mà ngay cả tính mạng của mình ngươi cũng không màng sao?"
"Ừ." Hoàng Thượng cũng nói, "Quá thiện tâm sẽ chỉ bị người khác lợi dụng, tại sao ngươi lại hồ đồ như thế chứ?"
Ôn Trì: "..."
Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, vị Hoàng đế này giống như ngọn cỏ đầu tường vậy, Thái Tử thổi gió bên nào ông ta sẽ lập tức nghiêng về bên đó.
"Hoàng Thượng, Thái Tử, chi bằng như vậy đi." Dung Phi từ nãy đến giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh quan sát cẩn thận lên tiếng, "Người Ôn gia cố ý lừa gạt Hoàng Thượng cùng Thái Tử, đây chính là tội khi quân, vốn nên tử hình tại chỗ, bất quá niệm tình Ôn gia đã dạy dỗ ra một hiếu tử bậc này, liều cả mạng sống vì Ôn gia cầu tình như vậy, tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, không biết Hoàng Thượng và Thái Tử nghĩ như thế nào?"
Mặc dù lời này là đang nói với Hoàng Thượng, nhưng Dung Phi lại thật cẩn thận hướng mắt nhìn sang Thời Diệp.
Sau đó, Hoàng Thượng cũng yên lặng nhìn về phía Thời Diệp.
Thời Diệp lại nhìn Ôn Trì: "Ngươi nghĩ sao?"
Ôn Trì vội nói: "Tạ Hoàng Thượng, tạ thái tử điện hạ, tạ Dung Phi nương nương."
Lúc này, tên thái giám ra ngoài lúc nãy đã lặng yên không tiếng động mà quay trở lại, bẩm rằng đám người Ung Lâm, Phan Văn Khang, Doãn Hướng đã tuân chỉ tiến cung, đang chờ bên ngoài Ngự Thư Phòng, đợi Hoàng Thượng triệu vào cùng thương nghị về nạn châu chấu ở Tấn Châu.
Lúc này Hoàng Thượng mới nhớ tới ông ta còn có chuyện quan trọng cần phải xử lý, bèn phất tay với đám người còn lại: "Các ngươi lui ra trước đi, còn chuyện xử phạt Ôn gia như thế nào, chờ trẫm suy xét lại rồi tính tiếp."
Dung Phi cùng Thời Cẩm hành lễ xong lập tức quay đầu rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Ôn Trì như lọt vào sương mù đi theo phía sau xe lăn của Thời Diệp, cả người hắn lơ lửng cứ như đang đi trên mây, những chuyện vừa mới xảy ra hình như đều không quá chân thật, hắn không thể tưởng nổi Thời Diệp chỉ dựa vào mấy câu nói mà đã có thể xoay chuyển cả càn khôn, biến hắn từ người trong cuộc thành kẻ bàng quan không liên hệ gì tới chuyện lần này.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng Thời Diệp sẽ là người giận dữ nhất, muốn dồn hắn vào chỗ chết nhất chứ.
Trước khi đi, Hoàng Thượng lại gọi Ôn Trì lại, vừa nhẹ nhàng lắc đầu vừa lên tiếng khuyên nhủ: "Ngựa tốt bị cưỡi, người tốt bị khinh, đừng vì một chút thiện tâm mà tự hại người hại mình."
Ôn Trì: "..."
Chuyện hiểu lầm to bự này thật sự khiến hắn không biết phải nói gì mới tốt.
Một lúc sau Ôn Trì mới nhỏ giọng nói, "Tạ Hoàng Thượng chỉ điểm."
Ra khỏi Ngự Thư Phòng, Ôn Trì nhìn thấy Doãn đại nhân và hai người mặc quan phục khác đang cung kính đứng chờ ở bên ngoài, Doãn đại nhân đối diênn với ánh mắt của hắn cũng liền hơi hơi gật đầu chào.
Ôn Trì cũng gật đầu chào lại, sau đó vội vàng đuổi theo Chu công công đang đi ở phía trước.
Hắn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy Chu công công đang sải bước đi theo bên cạnh xe lăn, cung nữ ở phía sau đẩy xe lăn, vị trí của hắn chỉ có thể nhìn thấy cánh tay đang đặt trên tay vịn xe lăn của Thời Diệp, cánh tay kia thực tùy ý gác lên tay vịn, bàn tay hơi hơi lệch ra phía ngoài, mỗi một ngón tay đều thon dài hoàn mỹ.
Chính bàn tay kia đã bóp chết Nguyệt Thiện mà không tốn quá nhiều sức lực.
Ôn Trì càng nghĩ càng cảm thấy lạnh toát cả người, nếu Thời Diệp chủ động chất vấn hắn còn tốt, nhưng là bây giờ y lại không hề mở miệng nói gì cả, cũng không tra hỏi chuyện hắn là thế thân của Ôn Lương.
Có đôi khi không biết chuyện gì còn đáng sợ hơn biết rõ mọi chuyện rất nhiều, đặc biệt là hắn lại hoàn toàn không nhìn ra trong đầu Thời Diệp đang suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì.
Trở lại Đông Cung, Thời Diệp cũng không có ý định để hắn theo hầu bên người như mọi khi, nên Chu công công muốn đưa hắn trở lại Trúc Địch Cư.
Mắt thấy cung nữ muốn đẩy xe lăn của Thời Diệp rời đi, dưới tình thế cấp bách, Ôn Trì đã kêu ra tiếng: "Thái tử điện hạ!"
Cung nữ tạm dừng động tác chuẩn bị đẩy xe, nhưng cũng không quay xe lăn về hướng Ôn Trì.
Ôn Trì quỳ xuống: "Tiểu nhân biết sai."
Sau một lúc lâu, giọng nói có phần hơi trầm khàn của Thời Diệp từ từ truyền đến: "Ngươi sai chỗ nào?"
Ôn Trì cúi đầu, đoan đoan chính chính quỳ gối: "Chỗ nào cũng sai."
Thời Diệp phất tay, cung nữ lập tức đẩy xe lăn xoay lại đối diện Ôn Trì.
Ánh mắt Thời Diệp bình tĩnh nhìn Ôn Trì, vẫy tay: "Lại đây."
Ôn Trì dùng đầu gối bò qua chỗ y.
"..."
Khóe miệng từ trước đến giờ luôn luôn hờ hững của Thời Diệp rõ ràng co quắp một chút, "Bổn cung kêu ngươi đi qua đây."
Ôn Trì ngập ngừng đứng dậy, bước bước nhỏ qua chỗ y.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ôn Trì: Ta thật sự quá ngoan ngoãn mà..