Editor: Mặn
Một tiếng "đệ đệ" này có trình độ buồn nôn không thua gì câu "con ta" của Hứa thị, một lần nữa khiến cho da gà da vịt của Ôn Trì lại thi nhau nổi lên.
Ôn Trì cúi đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy khẩn cầu của Ôn Lương, bất động thanh sắc rút bàn tay đang bị Ôn Lương nắm chặt ra.
"Ngươi yên tâm." Ôn Trì nói, "Ta căn bản không định đi dự hoa đào yến, càng không muốn dùng danh nghĩa của người để đến đó."
Hoa đào yến là sân khấu của Ôn Lương cùng Tứ hoàng tử Thời Cẩm, một cái pháo hôi như hắn đến đó góp vui làm gì, còn không bằng ở nhà nằm ì trên giường cho khỏe người, chỉ đáng thương cho Trưởng công chúa sắp bị người ta chiếm mất spotlight. *
*Chiếm spotlight là từ chỉ những người hoặc vật xuất hiện liền khiến mọi thứ xung quanh lu mờ, chỉ tập trung vào một mình họ.
Nghe Ôn Trì nói xong, ánh mắt Ôn Lương lập tức trở nên kinh hỉ tột cùng, hắn ta vội vàng lau sạch nước mắt nhem nhuốc trên mặt, cầm lòng không đặng tiến lên ôm lấy Ôn Trì.
"Cảm ơn ngươi." Ôn Lương cảm kích nói, "Ca ca đảm bảo với ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi giữ gìn thanh danh thật tốt."
Ôn Trì có hơi sửng sốt, nghĩ thầm hóa ra Ôn Lương muốn dùng danh nghĩa của hắn đến dự hoa đào yến.
Nhưng mà hắn cẩn thận nghĩ lại mới nhớ, trong nguyên tác Ôn Lương cũng lấy thân phận Ôn Trì đến dự tiệc, ai biết biểu hiện của hắn trong bữa tiệc kia lại là nhất minh kinh nhân, không chỉ thành công hấp dẫn ánh mắt của Tứ hoàng tử, sau này còn bị người khác vạch trần thân phận, cũng may trước khi Ôn Lương bị người ta phát hiện thì Ôn Trường Thanh đã đem tin tức Ôn Trì thay thế ca ca gả đến Đông Cung loan truyền ra ngoài.
Bất kể như thế nào, người cuối cùng phải chịu đau khổ đều là Ôn Trì, còn kẻ khơi màu mọi chuyện là Ôn Lương lại như người không liên quan, thản nhiên tình tứ cùng với Tứ hoàng tử Thời Cẩm.
Ôn Lương không biết suy nghĩ trong lòng Ôn Trì, thấy Ôn Trì không nói lời nào hắn ta còn tưởng Ôn Trì vẫn đang giận dỗi, bèn cẩn thận lên tiếng: "Hoa đào yến đối với ca ca mà nói thật sự vô cùng quan trọng, không thể không đi, đại ân đại đức lần này của đệ, ta xin ghi khắc trong tâm."
Ôn Trì thầm nghĩ hứa hẹn của Ôn Lương vốn không đáng một xu, hắn đau đầu xua xua tay, "Dù sao chúng ta đã tráo đổi thân phận với nhau, ngươi muốn làm gì thì làm đi."
Ôn Lương thật sự cảm thấy rất hổ thẹn, hết lần này đến lần khác đảm bảo nếu sau này Ôn Trì cần đến hắn, hắn nhất định sẽ tận tâm tận lực mà giúp đỡ, rồi mới vui vui vẻ vẻ xuống khỏi xe ngựa.
* * *
Trên đường trở lại Đông Cung, Ôn Trì hôn hôn trầm trầm ngủ một giấc, sau khi tỉnh dậy thì cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, ngay cả bóng ma tâm lý do hai mẹ con Hứa thị tạo thành cũng tan bớt vài phần.
Trong Trúc Địch Cư, Nhược Phương và Nhược Đào đang cùng nhau quét dọn vệ sinh, thấy Ôn Trì trở về hai tiểu cô nương lập tức buông chổi trong tay xuống, vui sướng chạy đến nghênh đón.
"Ôn công tử ngài đã về rồi!" Nhược Phương cười tít cả mắt.
"Ôn công tử, bên ngoài chơi vui không ạ?" Nhược Đào khát khao nói, "Nghe nói bên ngoài hoàng cung có rất nhiều thứ mới mẻ và thú vị."
Ôn Trì kêu các nàng theo mình vào phòng trong, từ trong tay nải lấy ra hai chiếc mặt nạ đưa cho bọn họ - hai cái mặt nạ này là sau khi hắn cùng Doãn đại nhân gặp mặt ở tửu lâu xong, trên đường về đã tiện tay mua chúng, trên hai chiếc mặt nạ đều được vẽ Phúc nhân tươi cười hiền lành, làn da trắng như tuyết, trên mặt được tô thêm má hồng, giữa trán có một lọn tóc nho nhỏ búi ngược, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu.
Nhược Phương Nhược Đào từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, chưa bao giờ có cơ hội ra ngoài nhìn ngắm nhân gian, tất nhiên cũng chưa gặp qua mấy loại đồ chơi đường phố kiểu này, được Ôn Trì tặng cho thì vừa mừng vừa sợ, cả hai người cầm lấy mặt nạ cười đến mi mắt cong cong.
"Của ta là tiểu nữ hài." Nhược Phương chỉ chỉ mặt nạ của mình, lại đưa tay chỉ mặt nạ của Nhược Đào, "Còn của ngươi là tiểu nam hài."
Nhược Đào ôm lấy mặt nạ không buông tay, lật qua lật lại ngắm nhìn, còn ướm thử lên mặt mình, giọng nói nàng cách mặt nạ truyền đến: "Nam hài cũng được, ta rất thích nam hài nha."
Nhược Phương nghiêng nghiêng đầu tỏ vẻ nghi hoặc: "Tại sao?"
Nhược Đào tháo mặt nạ xuống nhìn Nhược Phương, hàng mi dài che khuất đôi mắt to tròn, giọng nàng có vẻ thực bình tĩnh: "Nam hài tiện làm việc."
"Nữ hài tử chúng ta làm việc cũng thuận tiện mà." Nhược Phương không phục hừ nhẹ một tiếng, quay về phía Ôn Trì tranh công, "Ôn công tử, mấy ngày nay người không có ở Trúc Địch Cư, nô tỳ và Nhược Đào cũng không có nhàn rỗi, mỗi ngày chúng nô tỳ đều tập làm bánh kem, hơn nữa bánh kem bọn nô tỳ làm ra cũng càng ngày càng ngon."
"Thật lợi hại." Ôn Trì cười cười, không hề keo kiệt khen ngợi các nàng, "Nhưng mà từ ngày mai chúng ta không cần làm nữa, bánh kem cần phải ướp lạnh mới bảo quản được lâu, Trúc Địch Cư lại không có băng, làm nhiều sẽ dễ bị hỏng."
Nhược Phương nhăn mũi: "Đúng là vậy."
Nói xong Ôn Trì mới phát hiện trong viện hình như thiếu thiếu gì đó, hắn nhìn xung quanh một phen: "Bình An đâu?"
"Nô tỳ không biết." Nhắc tới Bình An, Nhược Phương lập tức tỏ vẻ không mấy thân thiện, thậm chí giọng điệu còn mang theo mấy phần oán giận, "Bình An luôn thích độc lai độc vãn, cũng không cho nô tỳ với Nhược Đào biết hành tung của hắn, bọn nô tỳ mới lười quản hắn ta."
Ôn Trì bất đắc dĩ cười cười, cầm lấy lễ vật chuẩn bị cho Bình An đến phòng ngủ hắn tìm một vòng, vẫn không nhìn thấy bóng dãng nhãi ranh kia đâu hết, Ôn Trì bèn tùy ý đặt lên bàn trà rồi rời đi.
Hôm sau.
Ôn Trì đang nằm trên ghế bành trong tiểu viện phơi nắng, lại thấy Bình An hoảng loạn chạy tới.
"Ôn công tử! Ôn công tử!" Bình An mệt đến mức thở hổn hển, hắn ta giơ tay lau mồ hôi trên trán, gấp gáp nói: "Tiểu Xuyên Tử bị Thái Tử điện hạ phạt hai mươi trượng!"
"Tiểu Xuyên Tử?" Ôn Trì lập tức ngồi dậy, "Tiểu Xuyên Tử nào?"
"Tất nhiên là Tiểu Xuyên Tử đã hộ tống người hồi Ôn phủ rồi." Bình An nói, "Chuyện này đã xảy ra vào chiều hôm qua, lúc nô tài vừa mới trở về thì nghe nói, Tiểu Xuyên Tử hộ chủ có công, Thái Tử điện hạ đã thưởng cho hắn rất nhiều thứ tốt, nhưng mà Tiểu Xuyên Tử lại nói ra những lời không nên nói, mới bị phạt hai mươi đại bản."
Lời không nên nói..
Nháy mắt Ôn Trì đã ý thức được những lời không nên nói đó là cái gì, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Tục ngữ có câu biết càng nhiều thì càng nguy hiểm, ngay cả Tiểu Xuyên Tử cũng bị Thái Tử phạt hai mươi trượng, vậy hắn là người nắm rõ toàn bộ nội tình chẳng phải sẽ..
Cho dù Ôn Trì không rõ bị đánh hai mươi trượng là khái niệm gì, nhưng từ việc đám người Nguyệt Quế ăn ba mươi trượng đã sống dở chết dở thế kia, Ôn Trì biết lãnh hai mươi trượng này xong có lẽ hắn sẽ đi tong nửa cái mạng mất.
Bình An cẩn thận quan sát sắc mặt Ôn Trì, thấy vẻ mặt hắn méo mó như trời sắp sập xuống bèn châm chước nói: "Ôn công tử, rốt cuộc là Tiểu Xuyên Tử đã nói với người chuyện gì? Thế nhưng lại khiến cho Thái tử điện hạ phát hỏa lớn như vậy?"
Ôn Trì há miệng thở dốc, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Bình An cũng không nói lời nào, lẳng lặng nhìn Ôn Trì.
Ôn Trì xoay người quay đầu đối diện với ánh mắt của Bình An, kết quả lời vọt ra khỏi miệng lại nhảy đến một đề tài chẳng chút liên quan gì chuyện hai người đang nói: "Lễ vật ta đem về cho ngươi, ngươi đã nhận được chưa?"
Bình An sửng sốt: "Ôn công tử nói lễ vật gì ạ?"
Ôn Trì thấy vẻ mặt Bình An như vậy, liền đoán được đêm qua Bình An không về phòng ngủ, hắn vẫy vẫy tay cũng không còn tâm trạng quan tâm xem tối hôm qua Bình An đã đi đâu, chỉ phân phó nói: "Lui xuống đi, ta muốn một mình yên lặng trong chốc lát."
Bình An vâng một tiếng, lặng yên không tiếng động lui xuống.
Sự thật chứng minh, chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến.
Buổi chiều hai ngày sau, Chu công công mang theo hai tiểu thái giám đến Trúc Địch Cư.
Dáng vẻ của Chu công công vẫn giống trước đây, hai tay đặt trước người ôm lấy phất trần, hai mắt nheo lại, bình tĩnh đứng thẳng ở đó, khi thấy Ôn Trì từ trong đi ra bén cất giọng eo éo nói: "Ôn công tử rời đi đã nhiều ngày, Thái Tử điện hạ rất nhớ mong người, vừa hay chiều nay điện hạ không bận chính sự, thỉnh Ôn công tử mau chóng qua đó bồi điện hạ."
Ôn Trì rất muốn hỏi có phải qua đó sẽ bị ăn hai mươi đại bản hay không, chỉ là khi đối diện với vẻ mặt lãnh đạm của Chu công công hắn vẫn đem lời đã đến bên khóe môi mạnh mẽ nuốt xuống.
Trong thư phòng, Thái Tử vẫn là dáng vẻ lười nhác như xưa, một tay chống đầu nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh có hai tiểu thái giám cẩn thận xoa bóp bả vai cho y.
Nhiều ngày không gặp, Thái Tử vẫn đáng sợ như cũ, hơi thở thô bạo trên người y trấn áp tất cả mọi người đang có mặt trong thư phòng làm bọn họ gần như không thể hô hấp.
Ôn Trì cúi đầu ngoan ngoãn đứng sau lưng Chu công công, nghĩ thầm có nên chủ động thẳng thắn với y, dù sao cũng đều là chết, có lẽ hắn chủ động nhận tội sẽ khiến Thái Tử hài lòng, khoan dung hắn thêm một ít.
Hắn nghĩ thế nào bèn làm thế ấy, bùm một phát dứt khoát quỳ xuống.
Cũng may trong thư phòng được trải một lớp thảm nhung vừa dày vừa mềm mại, cho dù có quỳ bao nhiêu lần cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Chu công công hình như bị hành động của hắn dọa sợ rồi, bất động thanh sắc liếc hắn vài lần.
Trái tim nhỏ bé của Ôn Trì đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, căng da đầu nói: "Tiểu nhân có tội, xin Thái Tử điện hạ trách phạt."
Không lâu sau, giọng điệu lười biếng của Thái Tử từ phía trên truyền đến: "Có tội gì?"
Ôn Trì nói: "Là tiểu nhân muốn nhanh chóng hiểu biết Thái Tử điện hạ nhiều hơn cho nên mới hỏi thăm Xuyên công công một hai câu, tiểu nhân cũng biết nếu muốn hiểu hơn về Thái Tử điện hạ, thì nên dò hỏi người bên cạnh ngài, muốn trách thì trách tiểu nhân quá mức sốt ruột, không cẩn thận đã chạm vào cấm kị của điện hạ."
Nói xong Ôn Trì lập tức dập đầu thật sâu, sợi dây trong lòng đã căng chặt đến mức có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.
Thật lâu sau, Ôn Trì mới nghe thấy âm thanh xe lăn hoạt động, ngữ khí lười biếng của y lại vang lên lần nữa, nhưng lần này lại gần Ôn Trì trong gang tấc.
"Vậy ngươi nói thử xem." Thái Tử ra vẻ hiếu kỳ nói, "Ngươi muốn biết chuyện gì của bổn cung?"
Mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo Ôn Trì, hắn không dám qua loa, run run rẩy rẩy nói lời nịnh hót: "Tiểu nhân cho rằng khoảng cách giữa Thái Tử điện hạ và tiểu nhân là quá lớn, Thái Tử điện hạ tựa như thần tiên trên trời, mà tiểu nhân chỉ là một ngọn cỏ dại lay lắt bên đường, tiểu nhân thực sự nghĩ không ra tại sao bản thân mình lại được điện hạ ưu ái như thế, mãi đến bây giờ, tiểu nhân vẫn giống như người đang nằm mộng, mỗi lần nhìn thấy Thái Tử điện hạ, tiểu nhân đều có cảm giác đây không phải là sự thật."
Lưu loát nói xong câu này, Ôn Trì không thể không thừa nhận công lực nịnh hót của hắn quả thật là tiến bộ một cách thần tốc nha.
Đáng tiếc mấy lời nịnh nọt này ở chỗ Thái Tử lại chả làm được cái mông gì, y thân là Thái Tử điện hạ được người ta nịnh nọt tâng bốc là chuyện thường tình, nghe Ôn Trì lấy hơi nói xong một đoạn dài ngoằng, y mới từ từ nói: "Vậy câu trả lời của Tiểu Xuyên Tử có khiến ngươi vừa lòng không?"
Ôn Trì suy nghĩ một chút, ngập ngừng trả lời: "Có lẽ.. Hình như.. hình như là.. không có."
Kết quả Ôn Trì lấy hết can đảm từ khi cha sinh mẹ đẻ đến giờ ra trả lời xong, lại nghe thấy giọng cười ha hả của Thái Tử, ngay sau đó có một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cằm hắn, ép hắn phải ngẩng đầu lên.
Xung quanh ánh sáng sáng ngời, Ôn Trì bị ánh sáng chói đến khóe mắt xót xa, trong tầm mắt là gương mặt của Thái Tử điện hạ đang dần dần dán sát vào mặt hắn.
Thái Tử giơ tay cho lui bọn thái giám và cung nữ, ngay cả Chu công công cũng lặng yên không tiếng động rời khỏi thư phòng, ông ta còn vô cùng tri kỉ đóng cửa thư phòng lại.
"Nếu ngươi không có được đáp án vừa lòng, không bằng để bổn cung tự mình nói cho ngươi biết, được không?" Thái Tử nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười bừa bãi, nửa bên mặt bị những vết bỏng che kín chìm vào trong bóng tối, sự đối lập hai sắc thái sáng tối đan xen khiến gương mặt y giờ phút này tràn ngập nét dụ hoặc cùng quỷ mị.
Ôn Trì ngơ ngác ngẩng đầu nhìn, lập tức bị dọa sợ hãi tại chỗ.
Quan trọng hơn là..
Dư quang khóe mắt hắn phát hiện, Thái Tử thế mà lại thông thả đứng dậy khỏi ghế ngồi của xe lăn..
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ôn Trì: Thái Tử điện hạ đứng lên!
Thời Diệp: Rất bất ngờ?