Editor: Mặn
Doãn đại nhân nghi hoặc ồ một tiếng: "Ngươi có biện pháp?"
Ôn Trì gật gật đầu, không nói thêm gì nữa mà chỉ lấy từ trong tay áo ra một mảnh giấy được gấp thành hình vuông, dùng ngón giữa và ngón trỏ ấn lên phía trên, đẩy về phía của Doãn đại nhân, rồi đưa tay ra hiệu mời ngài ấy xem qua.
Doãn đại nhân không ngờ rằng Ôn Trì đã chuẩn bị thỏa đáng hết mọi thứ, không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, nhưng ông cũng rất nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc của mình, cầm lấy tờ giấy chậm rãi mở ra..
Giây tiếp theo, vẻ mặt của Doãn đại nhân bỗng trở nên cứng đờ, ánh mắt nhìn Ôn Trì cũng tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Ôn Trì thừa biết ông ấy đang nghĩ cái gì, hắn vô cùng ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Doãn đại nhân, chữ viết của ta hơi khó nhìn, khiến ngài chê cười rồi."
Ánh mắt Doãn đại nhân lại lần nữa dừng lại trên tờ giấy kia.
Chỉ thấy trên mặt giấy trắng tinh đầy ắp những kí tự xiêu xiêu vẹo vẹo, hệt như cả đám nòng nọc dính chùm với nhau, từ đó có thể thấy Ôn Trì thật sự không giỏi viết thư pháp, nét chữ cực kỳ nhỏ hơn nữa còn không đều đặn, vì vậy mà Doãn đại nhân phải cố gắng dữ lắm mới có thể đọc hết nội dung cả trang giấy.
Nhưng mà đọc đọc một hồi, vẻ mặt của Doãn đại nhân lại dần dần trở nên nghiêm túc, sau đó lại chuyển thành kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi, trong lúc này ông ấy cũng dừng lại tự ngẫm rất nhiều lần, nhíu mày như đang suy tư điều gì đó, ánh mắt nhìn Ôn Trì cũng ngày càng lấp lánh.
Bởi vì Ôn Trì thật sự không thạo sử dụng bút lông, nên để tiết kiệm sức lực, hắn đã cố gắng giản lược hết mức những câu râu ria không quan trọng, vì thế toàn bộ nội dung trên trang giấy kia cũng không vượt quá 500 chữ.
Nhưng 500 chữ này lại khiến cho Doãn đại nhân phải dùng gần nửa canh giờ vừa đọc vừa suy ngẫm.
Trong thời gian đó Ôn Trì ở bên cạnh rảnh rỗi không có chuyện gì làm đã tiêu diệt hết mấy đĩa điểm tâm ngọt trên bàn, sau đó lại uống hết bốn năm ly trà giải khát.
Cuối cùng thì Doãn đại nhân cũng đã xem xong, nhưng có vẻ ông ấy vẫn chưa thỏa mãn lắm, cầm tờ giấy mãi không muốn buông tay, Doãn đại nhân vô cùng cẩn thận gấp gọn trang giấy lại rồi mới ngẩng đầu nhìn Ôn Trì: "Biện pháp này là do ngươi tự mình viết ra sao?"
Ôn Trì nở nụ cười tự giễu: "Doãn đại nhân cứ nhìn chữ viết trên giấy sẽ biết có phải ta viết hay không."
Trong mắt Doãn đại nhân tràn ngập tán thưởng, gật đầu nói: "Ngươi nói đúng, trị nạn châu chấu phòng là quan trọng nhất, mấy năm gần đây chúng ta đã chi rất nhiều bạc cho việc này, nhưng hiệu quả lại không đáng nhắc tới, mặc dù chuyến đi đến Tấn Châu lần trước của ta đã đạt được kết quả mong muốn, nhưng đó cũng chỉ là trước mắt mà thôi. Nếu có thể tiêu diệt tận gốc đám châu chấu này từ lúc chúng còn là ấu trùng, đương nhiên hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều so với việc tiêu diệt chúng trên quy mô lớn như hiện nay."
Ôn Trì tiếp lời: "Trị nạn châu chấu không phải là một việc nhỏ có thể giải quyết trong vòng một hai ngày, việc này yêu cầu lập ra một kế hoạch dài hạn để xác định mục tiêu cụ thể và từng bước đạt được thắng lợi cuối cùng. Nhưng mà nếu như ngay từ đầu chúng ta đã xác định được biện pháp chính xác và khả thi, vậy các nan đề sau đó đều có thể giải quyết một cách dễ dàng."
Doãn đại nhân vuốt ve chòm râu trước miệng, cười to tán thành: "Ngươi nói đúng."
Dứt lời ông ấy lại dừng một chút, rồi nói tiếp, "Nhưng mà việc quan trọng như vậy không phải chỉ mình ta cảm thấy ổn là được, đêm nay ta sẽ sao chép lại biện pháp mà ngươi đề xuất vào sổ con, ngay mai thượng triều sẽ trình lên cho thánh thượng xem xét."
"Thế cũng tốt." Ôn Trì nói, "Vậy làm phiền Doãn đại nhân."
Doãn đại nhân xua tay: "Ngươi cố ý đến tìm ta, hẳn là không chỉ vì một chuyện này đâu nhỉ?"
"Ồ, quả nhiên không có gì có thể qua mắt Doãn đại nhân." Ôn Trì đứng dậy, hành lễ với Doãn đại nhân, có chút khó xử mở miệng: "Thật không dám giấu giếm, sở dĩ ta làm như thế, là hy vọng ngày nào đó Doãn đại nhân có thể ở trước mặt Hoàng Thượng đề điểm một hai câu."
"Ồ?" Doãn đại nhân kinh ngạc nhướng mày, im lặng một lát ông ấy mới thình lình mở miệng, "Ngươi là thứ tử của Ôn đại nhân, Ôn Trì?"
Ôn Trì cả kinh.
Doãn đại nhân cười cười, làm một động tác trấn an: "Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không nói với ai đâu."
Ôn Trì cảm giác trái tim mình xém chút nữa đã vọt ra khỏi cổ họng, hắn miễn cưỡng áp xuống khiếp sợ trong lòng, âm thanh nói chuyện cũng có chút chột dạ: "Làm sao Doãn đại nhân lại nhìn ra được?"
"Ta đoán." Doãn đại nhân bình tĩnh trả lời, "Ta với phụ thân ngươi là cộng sự nhiều năm, ít nhiều cũng biết được chút sự tình của Ôn gia và tính cách của hắn ta, đã có người giật dây cho phép hắn treo đầu dê bán thịt chó, hắn chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội lần này."
Ôn Trì lập tức bắt được trọng điểm: "Ý của Doãn đại nhân là.. việc hoán đổi thân phận của ta và Ôn Lương không phải là chủ ý của phụ thân ta, mà là có người ở bên cạnh xúi giục ông ấy?"
"Ta cũng chỉ là nghe ngóng được một ít đồn đãi vớ vẩn mà thôi." Doãn đại nhân nhẹ nhàng lắc đầu, "Bởi vậy ta cũng chỉ biết được một vài chuyện như vậy."
Nghe thế Ôn Trì cũng không hỏi nhiều nữa, nhanh chóng rơi vào trầm tư.
Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, sau khi uống xong một ấm trà thì đứng dậy cáo từ.
Trước khi đi Doãn đại nhân còn bảo đảm với Ôn Trì rằng, nếu Hoàng Thượng coi trọng biện pháp này, ông ấy nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng nói tốt vài câu cho hắn, về phần những chuyện khác thì tự bản thân Ôn Trì phải chú ý nhiều hơn.
Ôn Trì cảm kích trong lòng, chân thành nói lời cảm tạ với Doãn đại nhân. Vì để tránh tị hiềm nên hắn đã rời khỏi tửu lâu trước - đương nhiên, Doãn đại nhân cũng không quên chỉ hắn phương pháp chế biến bơ.
Sau khi ở lại Bắc Uyển ba ngày, Ôn Trì lập tức khởi hành trở về Đông Cung. Thứ nhất là do Tiểu Xuyên Tử bên kia thúc giục vô cùng, thứ hai là Ôn Trì thật sự cảm thấy phiền chán với việc Ôn Lương rảnh rỗi không có gì làm lại thường xuyên chạy tới tìm hắn tán gẫu.
Sáng sớm, người Ôn phủ đã chuẩn bị xong hành lý cho Ôn Trì, ngoại trừ một ít vật phẩm tùy thân thì còn có mấy món đồ thượng đẳng do đại phu nhân nhà họ Ôn, cũng chính là mẹ ruột của Ôn Lương Hứa thị cố ý chuẩn bị cho hắn mang về. Mấy thứ này đều được đặc biệt chọn ra từ khố phòng Ôn gia, tùy tiện cầm ra một món cũng đủ so với hai cái rương gỗ đựng của hồi môn của Ôn Trì.
Còn nhớ ngày Ôn Trì xuất giá, toàn bộ Ôn phủ cũng không có mấy người ra tiễn, bây giờ có đám người Tiểu Xuyên Tử ở đây thì hơn phân nửa nhân số của Ôn phủ đều xuất đầu lộ diện, không những thế bên ngoài còn có vô số quần chúng ăn dưa đến đây hóng hớt, khung cảnh quả thật rất là náo nhiệt.
Ôn Trường Thanh và Hứa thị đã diễn thì diễn cho tới nơi tới chốn, cố ý đứng trước mặt đám người Tiểu Xuyên Tử diễn tuồng phụ tử tình thâm.
Dung mạo của Hứa thị và Ôn Lương giống nhau đến năm sáu phần, đều cho người ta cảm giác yếu đuối nhu nhược.
Chỉ thấy đôi mày xinh đẹp của Hứa thị vừa nhíu lại, đôi mắt giống hệt Ôn Lương lập tức đỏ bừng lên, bà ta cố ý diễn trò trước mặt mấy vị công công, lưu luyến không rời mà nắm chặt tay Ôn Trì, run giọng nói: "Con trai, có thời gian rảnh nhớ về thăm nhà thường xuyên, nương ở nhà mỗi ngày rất nhớ ngươi, ngóng trông mau đến ngày có thể gặp lại con."
Ôn Trì đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Hứa thị, lập tức nổi da gà da vịt khắp người, hắn lặng lẽ rút tay về, cười nói: "Nếu mẫu thân nhớ ta, có thể tiến cung gặp ta mà."
"Chuyện này là thật sao?" Ánh mắt Hứa thị sáng lên, vội gật đầu đáp, "Thái Tử điện hạ sủng ái ngươi, có lẽ người không nỡ để mẫu tử chúng ta chịu nỗi khổ nhớ nhung."
Ôn Trì quay đầu nhìn về phía Tiểu Xuyên Tử sắc mặt vô cảm đang ôm phất trần, học theo dáng vẻ thiên chân vô tà của Ôn Lương nhỏ giọng dò hỏi: "Xuyên công công, nương ta có thể tiến cung không?"
Nghe vậy, Ôn Trường Thanh và Hứa thị đều làm ra vẻ trông mong mà nhìn Tiểu Xuyên Tử.
Cho dù ở trong triều Ôn Trường Thanh đảm nhiệm chức vụ Lễ Bộ thị lang chính tam phẩm, nhưng phía trên ông ta còn có Lễ Bộ thượng thư Doãn đại nhân áp chế, bên cạnh lại có thêm vài vị đồng liêu đều là Lễ Bộ thị lang âm thầm so đấu, ông ta cũng không phải loại người biết tranh cường đấu thắng, biểu hiện trên triều đình cũng tầm thường không có gì nổi bật. Muốn nói lợi thế lớn nhất của ông ta là gì, thì có lẽ là dưới gối ông ta có một nhi tử được Thái tử điện hạ hết mực sủng ái.
Thái Tử điện hạ chính là trữ quân, mẫu thân y chính là Hoa hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, phía sau Thái tử còn có Hoa gia chống lưng, ngay cả Hoàng Thượng cũng phải kiêng kị y ba phần, nếu Ôn gia bọn họ được Thái Tử điện hạ ưu ái, sau này ở trên triều đình sẽ là nước lên thì thuyền lên.
Ôn Trường Thanh càng nghĩ càng đẹp, thậm chí đã tự vẽ ra tương lai tươi sáng của bản thân, ông ta lặng lẽ liếc nhìn Hứa thị, hai người đều thấy được sự hy vọng trong mắt đối phương.
Ai ngờ bọn họ vừa mới thỏa sức tưởng tượng xong, thì Tiểu Xuyên Tử đã hắng giọng lãnh đạm nói: "Đông Cung là nơi mà mấy thứ mèo chó tầm thường có thể tùy tiện ra vào sao? Nếu Ôn công tử nhớ nhà, có thể tùy thời trở về."
Ôn Trường Thanh: "..."
Hứa thị: "..."
Chỉ có Ôn Trì đã sớm đoán được Tiểu Xuyên Tử sẽ nói như vậy, hắn vô tội chớp chớp mắt với Ôn Trường Thanh và Hứa thị: "Nhi tử tận lực."
Sắc mặt Hứa thị xanh mét nhìn chằm chằm thái độ vui sướng khi người gặp họa của Ôn Trì, tức giận đến mức xém chút nữa phun ra một ngụm máu già, hôm nay bà ta cố ý dậy thật sớm, bận tới bận lui chuẩn bị hành lý cho Ôn Trì, thậm chí còn cắn răng đem mấy rương hồi môn vốn chuẩn bị cho Ôn Lương tặng đi, bà ta đã hạ vốn gốc như thế còn không phải vì muốn kiếm chút mặt mũi trước mặt mấy vị công công này sao?
Kết quả mấy vị công công này lại minh trào ám phúng bọn họ, như vậy cũng không sao, ngay cả tên bạch nhãn lang Ôn Trì này cũng không nói giúp bọn họ câu nào.
Sớm biết như thế, lúc trước nên đem tên bạch nhãn lang này ném ra ngoài cho chó ăn!
Hứa thị càng nghĩ càng giận, sắc mặt Ôn Trường Thanh cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, sự hung ác nham hiểm nơi đáy mắt gần như tràn cả ra ngoài, đáng tiếc hiện tại còn phải diễn kịch trước các vị công công, bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt mà thôi.
Trong lòng Ôn Trì lại vô cùng vui vẻ, dù sao một nam một nữ này đối xử với hắn cũng chả tốt đẹp gì cho cam, hắn cũng chỉ muốn trêu ghẹo bọn họ mà thôi, không phải thật sự muốn mạng bọn họ.
Trước khi đi, Ôn Lương đột nhiên xuất hiện nói là có chuyện muốn nói riêng với Ôn Trì.
Ôn Trì do dự một chút, rồi cũng bảo Ôn Lương vào trong xe ngựa, xung quanh toàn người là người, chỉ có bên trong xe ngựa là tương đối yên tĩnh.
Vừa mới vào xe ngựa, đôi mắt của Ôn Lương lại lập tức đỏ lên, cũng may hắn đã cố gắng kìm nén nước mắt, nên mới không khóc thành tiếng trước mặt Ôn Trì, Ôn Lương muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm nói: "Đệ đệ, ca ca có thể làm phiền ngươi giúp ta một chuyện được không?"
Ôn Trì thoải mái ngồi dựa lưng vào chiếc đệm mềm bên trong xe ngựa, ngước mắt nhìn khuôn mặt có chút thất thố nhưng không thể che đậy vẻ chột dạ của Ôn Lương: "Chuyện gì?"
Ôn Lương hít sâu một hơi: "Ngươi có thể đừng đến dự hoa đào yến có được không?"
Nghe xong lời đề nghị này Ôn Trì lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nếu Ôn Lương đã có một cái hệ thống có thể dự báo tương lai, đương nhiên hắn ta sẽ không bao giờ buông tha cơ hội lựa chọn bạn đời tốt như này được.
Chỉ là khi đối mặt với Ôn Lương, hắn lại nổi lên tâm tư trêu đùa, cố ý bày ra dáng vẻ đang suy tính thiệt hơn, rồi mới khó xử nói: "Trưởng công chúa đã mời ngươi đi, nếu như không đi, e là sẽ khó lòng giải thích phải chăng với nàng ấy mất."
"Sẽ không." Ôn Lương lắc đầu như trống bỏi, nét mặt tràn đầy cầu xin, "Ta có biện pháp ứng phó với Trưởng công chúa mà, đệ đệ, ca ca biết thỉnh cầu này của ta thật sự rất ích kỷ, nhưng mà ta thật sự không còn lựa chọn nào khác."
Ôn Trì nghĩ thầm lúc trước ngươi cũng nói như vậy.
"Coi như ca ca xin ngươi, không cần đến dự hoa đào yến, có được không?" Vừa dứt lời thì nước mắt của hắn cũng lã chã rơi xuống, hắn hèn mọn khẩn cầu, "Nếu ngươi đáp ứng thỉnh cầu này của ta, sau này chỉ cần đệ đệ mở miệng, ca nhất định sẽ dốc hết sức để bù đắp cho đệ."
Ôn Trì nhàm chán móc móc lỗ tai, nghĩ thầm mấy lời này sao lại quen tai như thế cơ chứ, cái tên Ôn Lương này cũng đã đổi thang mà không đổi thuốc nói hai ba lần rồi.
Ôn Lương thấy Ôn Trì không dao động, nghẹn ngào nắm lấy tay hắn: "Đệ đệ.."