Hạ Tịnh Đình rời khỏi cửa hàng lập tức đi đến thành đông. Khi đi ngang qua ngã ba thì nàng gặp một đám người tụ tập rất đông đang bàn tán chỉ trỏ gì đó. Tò mò nên nàng cũng dừng lại xem thử.
Đám người đó quây xung quanh một phụ nhân đang nắm lấy một đứa trẻ.
"Ta không có lấy túi tiền của thẩm, ta chỉ nhặt được thôi mà." Đứa trẻ cố gắng vùng ra khỏi tay phụ nhân đó nói.
"Nhặt được? Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao? Lần này không đánh cho ngươi tàn phế tên ta sẽ viết ngược lại." Phụ nhân càng giữ chặt hơn.
Sau khi phụ nhân vừa dứt lời đã có một đám người đi lên, trên tay bọn họ đều là gậy gỗ. Đứa trẻ thấy vậy càng cố gắng vùng ra khỏi tay phụ nhân để thoát thân nhưng nó còn nhỏ sức yếu nên chỉ có thể nhìn đám người như hung thần đang từ từ tiến đến gần.
"Tiểu tử thối, cuối cùng cũng để ta tìm được ngươi." Hạ Tịnh Đình chen vào giữa vòng người đi đến chỗ đứa trẻ, nàng lấy tay nhéo tai đứa trẻ nói.
Phụ nhân và đám người cầm gậy còn đang ngạc nhiên thì Hạ Tịnh Đình đã nhanh chóng cốc vào đầu đứa trẻ rồi bẻ quặt tay nó ra sau lưng.
"Vị đại thẩm này, tiểu tử này đang bị phủ Quốc công tìm kiếm nên ta phải đưa nó lên quan phủ, thứ lỗi ta đi trước." Hạ Tịnh Đình cười cười đang định đưa đứa trẻ đi thì bị phụ nhân đó gọi lại.
"Cô nương đây là muốn đưa nó đi đâu? Hay ngươi với nó là đồng bọn?"Phụ nhân đưa tay ngăn trước Hạ Tịnh Đình, đám người cầm gậy cũng vây quanh nàng.
"Làm sao có thể chứ? Ta là muốn đưa nó đến nha môn thôi. Trong tay nó đang giữ thứ quan trọng của Lâm thế tử phủ Quốc công nếu các vị đánh chết nó vậy chẳng phải là thứ đồ đó không tìm lại được sao? Tính tình của Lâm thế tử thì có lẽ các vị cũng biết một chút đúng không?" Tịnh Đình hạ thấp giọng nói với phụ nhân đó.
Phụ nhân nghe xong thì hơi hoang mang, tay cũng từ từ hạ xuống. Đúng lúc đó một con ngựa chạy đến khiến đám người tan rã, mỗi người chạy một hướng để tránh bị con ngựa đụng trúng. Tịnh Đình nhân cơ hội đó kéo tay đứa trẻ chạy nhanh về phía Đông thành.
Cả hai chạy đến một con hẻm nhỏ thì mới dừng lại. Tịnh Đình một tay chống vào tường một tay vịn lấy bên hông của mình, đứa trẻ thì trực tiếp ngồi bệch xuống đất mà thở hồng hộc.
"Tiểu Mộc đầu, đệ lại trộm túi tiền sao?" Hạ Tịnh Đình cũng tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống tựa vào tường mà thở, chạy xa như vậy quả thực rất mệt mà!
"Tỷ, không có, đệ nhặt được đang định trả cho đại thẩm đó nhưng ai ngờ lại bị hiểu lầm như vậy chứ." Tiểu Mộc đầu vội xua tay phũ nhận.
"Thật sao?" Tịnh Đình híp mắt nhìn Tiểu Mộc đầu.
"Thật mà."
"Được rồi, tỷ có việc đi trước đây. Tự mình về nhà đi. Cẩn thận chút nhé." Tịnh Đình đứng dậy phủi phủi y phục rồi mới rời đi.
Tiểu Mộc đầu đứng đó nhìn theo Hạ Tịnh Đình đến khi nàng đã đi khuất tầm mắt thì nó mới xoay người định đi về nhà.
"Ngươi là ai?" Tiểu Mộc đầu ngạc nhiên lùi về sau một bước ngẩng đầu hỏi người đang ôm hai tay tựa vào tường.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ta đưa ngươi đi gặp phụ nhân lúc nãy, nói ra quan hệ của ngươi với cô nương đó. Không biết lúc đó sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?" Nam nhân nhếch miệng cười nhìn Tiểu Mộc đầu nói, tuy lời nói bâng quơ nhưng đủ khiến tiểu Mộc đầu lo lắng trong lòng.
"Ngươi muốn gì chứ?" Tiểu Mộc đầu tuy đã lo sợ nhưng vẫn cứng miệng hỏi ngược lại nam nhân kia.
"Ta chỉ muốn hỏi ngươi một vài chuyện thôi." Nam nhân đó rời khỏi vị trí đi đến bên cạnh tiểu Mộc đầu nói.
Cửa thành Đông:
"Tử Huyên, bên này." Hạ Tịnh Đình vẫy tay với một nam tử mặc y phục màu xanh nhạt đang đi xuống xe ngựa.
"Tỷ." Hạ Tử Huyên nhanh chóng đi đến bên cạnh Hạ Tịnh Đình tươi cười gọi một tiếng.
Tịnh Đình ngước nhìn Tử Huyên đã cao hơn nàng cả cái đầu cũng lộ ra một nụ cười có lúm đồng tiền. Tử Huyên lớn lên rất giống đại Hạ Tử Thiên nhưng lại cười nhiều hơn đại ca của hắn.
"Đi thôi, cha nương đang đợi đệ đấy." Tịnh Đình thấy sắc trời không còn sớm nên giục đệ đệ mình.
Hai tỷ đệ của Hạ Tịnh Đình rời đi trở về nhà. Trên tửu lâu đối diện đó có một nam tử thân mặc y phục đắt tiền, vừa phe phẩy chiếc phiến nhìn xuống nơi Tịnh Đình và Tử đứng nãy giờ
--- ------ ----- --- -----
Nhã vương phủ:
Mộc Tuấn Phong nửa ngồi nửa dựa trên ghế vừa bốc hạt dẻ vừa nói chuyện vớiđứa bé ngồi đối diện.
"Tiểu Mãn, con nói xem nếu cữu cữu tìm cho con một cữu mẫu thì con có vui không?"
"Cữu mẫu để làm gì ạ?" Tiểu Mãn miệng ngậm đầy hạt dẻ ngây thơ hỏi.
"Để sinh đệ đệ muội muội chơi với con.
"Nhưng Tiểu Mãn sắp có đệ đệ muội muội rồi, con không cần cữu mẫu đâu." Tiểu Mãn bốc thêm một nắm hạt dẻ chuẩn bị để vào miệng thì bị Mộc Tuấn Phong nhanh tay đoạt lại.
Tiểu Mãn bị đoạt hạt dẻ thì bắt đầu mếu máo chuẩn bị khóc. Mộc Tuấn Phong lờ đi ánh mắt của Tiểu Mãn mà ngồi ăn nắm hạt dẻ vừa đoạt được.
"Tiểu Phong, tiểu tử thối đệ lại ức hiếp Tiểu Mãn nữa rồi." Mộc Tâm Bình một tay đỡ lưng một tay cốc vào đầu Mộc Tuấn Phong.
Mộc Tuấn Phong ném hạt dẻ lại vào đĩa, nhanh tay đỡ Mộc Tâm Bình ngồi xuống ghế rồi mới quay lại chỗ của hắn mà ngồi.
"Nhị tỷ, đệ là muốn tốt cho Tiểu Mãn thôi, hạt dẻ ăn không tốt đâu." Mộc Tuấn Phong cười như hồ ly.
"Đệ thật là. Ma ma bà đưa thế tử ra ngoài chơi đi. Ta có việc cần nói với đệ đệ ta." Mộc Tâm Bình cười nói với ma ma thiếp thân.
Tiểu Mãn không vui được ma ma đưa ra ngoài, trước khi đi còn với tay lấy cả đĩa hạt dẻ mới chịu đi.
"Được rồi, có chuyện gì mà đệ lại đến tìm tỷ vậy." Mộc Tâm Bình thổi chén trà hỏi.
"Phụ thân bảo đệ mời đại tỷ và tỷ cùng đến Hạ gia cầu thân. Nhưng lúc nãy đệ đến nhà đại tỷ thì nha hoàn nói tỷ ấy đưa Tiểu Hùng đi cầu bình an ở chùa rồi mai mới về." Mộc Tuấn Phong lười biếng nói.
"Sao phụ thân lại không tự mình đến Hạ gia?" Mộc Tâm Bình đặt chén trà xuống ngạc nhiên hỏi.
"Phụ thân đưa nương đi lên miền bắc thăm họ hàng rồi."
"Ta có một câu muốn hỏi đệ."
"Nhị tỷ, tỷ nói đi."
"Đệ là thật lòng đồng ý hôn sự mà phụ thân sắp đặt sao? Như vậy không giống tính cách của đệ chút nào."
Mộc Tuấn Phong không trả lời Mộc Tâm Bình mà chỉ im lặng cười.