Phụ nhân nhìn thoáng qua người vừa nói chuyện với mình thì thấy đó là một cô nương trẻ tuổi, cô nương này còn trẻ như vậy mà gọi phụ nhân là tỷ nên trong lòng phụ nhân đó cũng nở hoa như vậy chứng tỏ nàng ta vẫn còn xinh đẹp trẻ trung lắm.
"Ta đang muốn gặp chủ của cửa hàng này để làm cho rõ một chuyện." Giọng phụ nhân cũng hoà hoãn hơn khi nói chuyện.
"Có việc gì quan trọng lắm sao?" Nghe phụ nhân kia nói vậy Hạ Tịnh Đình cười lộ má lúm đồng tiền, mắt cong lên nhìn rất giống hồ ly.
Cô nương đó không phải ai khác chính là Hạ Tịnh Đình, mười năm trôi qua Hạ Tịnh Đình từ một tiểu cô nương nay đã trưởng thành trở nên xinh đẹp hơn, không còn khuôn mặt tròn tròn béo béo nữa mà là khuôn mặt tròn mắt hạnh to. Tịnh Đình hôm nay mặc một kiện y phục xanh nhạt, tay đeo chuỗi hạt bằng ngọcrất ra dáng một tiểu thư khuê tú.
"Trịnh phu nhân, có gì từ từ nói. Phu nhân đừng làm khó chúng tôi nữa." Lưu chưởng quầy trở ra, trên tay mang theo hai hộp gấm đựng phấn hoa đào giao cho Hạ Tịnh Đình.
"Làm khó? Rõ ràng phấn và huân hương của Nhân diện đào hoa các ngươi có vấn đề, bây giờ lại là bổn phu nhân sai sao?" Phụ nhân được gọi là Trịnh phu nhân vẫn không giữ chút mặt mũi cho Lưu chưởng quầy tiếp tục lớn tiếng nói.
"Trịnh đại tỷ, tiểu muội cũng dùng phấn và huân hương của Nhân diện đào hoa rất lâu rồi nhưng chưa từng gặp vấn đề gì mà." Hạ Tịnh Đình trên mặt vẫn mang ý cười nhìn Trịnh phu nhân nói.
"Cô nương, ta khuyên cô nên cẩn thận đi. Cô nhìn xem đi, da ta đã xấu đến như vậy, bây giờ còn bị ngứa và nổi mẫn nữa. Chắc chắn là bọn họ buôn bán lừa người mà." Trịnh phu nhân vừa nói vừa chỉ vào mặt mình cho Tịnh Đình thấy.
Tịnh Đình quan sát mặt của Trịnh phu nhân thì thấy có nhiều mụn đỏ nhưng không có mủ như dị ứng da do dùng phấn.
"Trịnh đại tỷ, ta biết chút y thuật,có thể để ta thử bắt mạch cho tỷ không?" Tịnh Đình sau khi quan sát thì nói.
"Việc này.... được rồi. Ta tin cô nương một lần vậy." Trịnh phu nhân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Tịnh Đình nhờ Lưu chưởng quầy sắp xếp một cái bàn nhỏ cạnh tường rồi mời Trịnh phu nhân ngồi ở đó. Sau khi bắt mạch cho Trịnh phu nhân thì Tịnh Đình cười nói: "Trịnh đại tỷ, tỷ đây là bị dị ứng với thức ăn, mụn đỏ là do từ cơ thể phát sinh ra chứ không phải do huân hương hay son phấn có vấn đề."
"Sao ta có thể tin cô chứ? Cô với bọn họ không phải là cùng một bọn đó chứ?" Trịnh phu nhân nửa tin nửa ngờ nói.
"Trịnh đại tỷ, có phải gần đây tỷ mới bị như vậy không?" Tịnh Đình không giận mà nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy."
"Gần đây tỷ có ăn thứ gì đặc biệt không, ví dụ như tôm cá hay gì đại loại vậy?"
"Gần đây! Gần đây ta có ăn Bạch tuột do một vị bằng hữu của lão gia nhà ta tặng." Trịnh phu nhân đột nhiên nhớ ra nói.
"Vậy đúng là tỷ bị dị ứng với thức ăn rồi! Huân hương và son phấn hoàn toàn không liên quan."
"Vậy ta phải làm sao đây?" Trịnh phu nhân nhìn Hạ Tịnh Đình thấy gương mặt nàng rất nghiêm túc thì đã tin lời nàng nói.
"Cũng không đáng ngại lắm, tỷ chỉ cần về nhà uống nhiều nước, không gãi hay đụng chạm gì tới những nơi nổi mụn đỏ. Qua vài ngày thì tỷ dùng phấn để dưỡng lại da đồng thời nên uống sữa đậu nành nhiều vào. Đảm bảo với tỷ một thời gian sau da tỷ sẽ lại đẹp như xưa." Tịnh Đình dặn dò Trịnh phu nhân xong thì tạm biệt.
Hôm nay Tử Huyên trở về nhà, người làm tỷ tỷ như Hạ Tịnh Đình đương nhiên vui mừng nên nàng nhanh chóng đi đến cổng thành đón Hạ Tử Huyên.
Ps: có ai muốn đọc ngoại truyện của huynh đệ Hạ gia vs tỷ muội Mộc gia ko =)