Phiên xét xử được tổ chức tại nghị sự đường của Kiếm Trì. Từ chiều hôm trước khi Bích Mặc tiên sinh còn đang đi tham quan tàng bảo khố, Vân Hà kiếm tổ đã cho người kê lại bàn ghế trong phòng cho giống với công đường. Hiện tại, Nguyễn Đông Thanh ngồi ở chủ vị, hai người Trần Thanh Lãng, Liễu Ân ngồi hai bên phải, trái. Mé trái phòng dành cho phái đoàn của hoàng thất, còn mé phải là chỗ ngồi của các trưởng lão của Kiếm Trì. Tại Huyền Hoàng giới, nam tả nữ hữu vẫn luôn là giới luật không đổi. Thế nhưng, ở các nước khác, thì điều ấy có nghĩa là trái cao hơn phải, còn tại Đại Hàn, vì có nữ đế mà ý nghĩa đảo ngược lại, phải cao hơn trái. Cũng bởi vậy mà vị trí chủ – khách ở Đại Hàn cũng ngược với các nước khác.
Phía dưới, sau khi cách ra một quãng cho bị cáo Chân Lợi Kiếm quỳ, có thu xếp chỗ cho đệ tử nội môn của Kiếm Trì đứng dự thính. Hàng đầu tiên đương nhiên là dành cho đám đệ tử nòng cốt, chân truyền của tam tổ và các trưởng lão. Hồng Đô cũng được sắp xếp cho đứng ké ở đây, theo nguyện vọng của chính cô mèo máy. Chỉ có điều Nguyễn Đông Thanh và hai vị Kiếm tổ thấy kỳ lạ là Song Vô Song, con của nạn nhân Hàn Ngọc Sương, cùng hai người Hàn Thu Thủy, Dư Tự Lực, bình thường rất hóng hớt lại đều không thấy mặt đâu, không biết là đang làm gì.
Chân Lợi Kiếm bị giải lên trước ba người Nguyễn Đông Thanh. Trông y lúc này tuy không đến nỗi phờ phạc tiều tụy, song vẻ anh tuấn tiêu sái ngày nào cũng đã bay biến không còn một mống. Thiếu niên đáng lý đang ở tuổi tràn đầy tự tin, nhưng họ Chân lúc này nhìn vô cùng chật vật, chán chường, với ánh mắt như dại đi.
Phiên xét xử không kéo dài, cũng chẳng có bao nhiêu sự kiện. Đầu tiên, Vân Hà kiếm tổ đứng ra, công bố toàn bộ kết quả điều tra về tội trạng của cựu thánh tử Kiếm Trì, cùng các vật chứng cũng như lời khai của nhân chứng. Tội lỗi của Chân Lợi Kiếm rất nhiều, song ngoại trừ tội nặng nhất là mưu hại Hàn Ngọc Sương ra thì đa số chỉ là những lỗi nhỏ dạng dối trên lừa dưới, cưỡng ép, bắt buộc, lừa gạt đồng môn cùng dân lành. Nếu không tính án của Ngự Kiếm trưởng lão, thì tuy tất cả các tội đều khiến người ta thắc mắc, hoài nghi về danh dự và nhân phẩm của họ Chân, nhưng cũng không có tội nào quá nặng.
Liễu Ân trình bày xong xuôi thì lui về chỗ, cho phép Chân Lợi Kiếm được nói vài lời. Biện minh cũng được, nhận tội cũng tốt, dẫu sao, y cũng có quyền lên tiếng. Chân Lợi Kiếm hướng ánh mắt đờ đẫn lên nhìn khắp cả phòng một lượt, cuối cùng dừng lại ở Nguyễn Đông Thanh trong chốc lát trước khi cúi gằm mặt xuống. Y lắc đầu, lẩm bẩm bốn câu lặp đi lặp lại như niệm chú:
“Không phải lỗi của ta! Ta không cố ý... Đáng lẽ bà ta không nên cản trở ta! Nếu như bà ta không cản trở ta, tất cả đã tốt...”
Liễu Ân nhắm mắt, lắc đầu. Trần Thanh Lãng đập bàn, quát:
“Đến chết không biết hối cải! Nghiệt súc!”
Nguyễn Đông Thanh ho khan một tiếng, gõ gõ bàn, nói:
“Được rồi. Tạm nghỉ hai khắc để tại hạ cùng hai vị kiếm tổ thương nghị hình phạt cho bị cáo.”
oOo
Trong thư phòng, Bích Mặc tiên sinh cùng hai vị Kiếm tổ ngồi quanh bàn. Nguyễn Đông Thanh nói:
“Hai vị, ta thấy tội của Chân Lợi Kiếm tuy nặng nhưng cũng không đến mức đáng bị xử tội chết. Xét thấy y trẻ người non dạ, còn có thể sửa sai, tại hạ muốn mở cho y một đường sống, không biết ý hai vị thế nào?”
Trần Thanh Lãng lắc đầu:
“Tiên sinh, muốn sửa sai trước phải biết nhận lỗi. Chân Lợi Kiếm đến chết không biết sai, có đáng có được cơ hội này hay không?”
“Trần kiếm tổ nói vậy tại hạ không hoàn toàn đồng ý. Tuy trong lời nói thì y không có vẻ biết lỗi, nhưng ta thấy ngôn hành cử chỉ của y lại có vẻ bị ảnh hưởng tâm lý rất nặng từ những chuyện vừa qua. Theo như tại hạ thấy, không phải là lương tâm Chân Lợi Kiếm không cắn rứt, chỉ là cú sốc tinh thần này đối với y quá mãnh liệt, khiến cho y hiện tại đang quá rối bời, không thể suy nghĩ rõ ràng mà thôi.”
Nghe Nguyễn Đông Thanh phân tích vậy, Liễu Ân trầm ngâm trong chốc lát, rồi nói:
“Tiên sinh, tội chết có thể tha, nhưng tội sống không thể bỏ qua được. Không biết ý ngài định thế nào?”
Nguyễn Đông Thanh thấy bóng lại về chân mình thì cũng chả biết phải làm sao. Tuy là hắn có làm quan phụ mẫu ở thành Bạch Đế một thời gian, song khi ấy một là toàn xử án thường dân, quý tộc, hai là có Cố Văn thông hiểu luật pháp làm phụ tá đắc lực. Hiện tại thì bất đồng, Chân Lợi Kiếm là tu luyện giả, có tông môn, luật lệ của Kiếm Trì gã cũng không rõ ràng, nên vừa rồi mới phải thăm dò ý kiến hai người Trần, Liễu. Cuối cùng, vắt óc nghĩ mãi, hắn cũng nhớ ra được một phương án khả dĩ, thế là bèn nói:
“Chi bằng lưu đày y vào Táng Thi đinh một thời gian, phái người âm thầm quan sát, thử thách thêm?”
Hai vị kiếm tổ nghe vậy thì nhìn nhau một hồi lâu, kế đó, Trần Thanh Lãng mới nói:
“Cách này không phải không được. Thế nhưng, lão phu thấy cần phải phế bỏ tu vi của y trước. Nếu không, thả Chân Lợi Kiếm vào Táng Thi đinh, chỉ có thể khiến y gây thêm họa!”
Nguyễn Đông Thanh lắc đầu:
“Nếu đã phế bỏ tu vi lại còn đẩy Chân Lợi Kiếm vào Táng Thi đinh, thì khác nào đẩy y vào chỗ chết?!”
Lần nay, Liễu Ân đồng tình với Trần Thanh Lãng:
“Tiên sinh có lòng muốn cho Chân Lợi Kiếm cơ hội sửa sai, Kiếm Trì xin tâm lĩnh. Thế nhưng nếu không phế bỏ tu vi của y, thì hình phạt quá nhẹ, sao có thể phục chúng? Không phục được chúng, sao có thể có tác dụng răn dạy các đệ tử khác không phạm sai lầm tương tự?”
Về lý, Bích Mặc tiên sinh của chúng ta hiểu được quan điểm của hai người, nhưng về tình, trong đầu hắn thoáng hiện lên dáng vẻ trước lúc lâm chung của Sở Tinh Hà. Kể từ ngày lão cựu Kiếm Tiên cưỡi hạc về trời, Nguyễn Đông Thanh từng không ít lần nghĩ lại về quyết định của bản thân mình hôm hai người Đặng, Sở chặn đường cướp gã. Hắn thắc mắc, liệu mình có làm đúng không. Tuy có thể phải mất đi tu vi, Sở Tinh Hà mới có thể làm lại từ đầu, thế nhưng cũng vì lão bị phế bỏ tu vi nên mới không thể tự vệ khi chuyện xảy ra. Thành thử, tuy Nguyễn Đông Thanh không đến mức ước mình có thể quay ngược thời gian hay hối hận chuyện đã qua: bởi hành động như vậy là vô nghĩa, nhưng gã có nghĩ đến chuyện nếu gặp tình huống tương tự thì có lẽ nên hành xử khác đi.
Thế là, Bích Mặc tiên sinh lại nói:
“Hai vị, có chuyện này Đông Thanh muốn hỏi. Thế nhưng tại hạ thân phàm mắt thịt, không hiểu chuyện giới tu luyện, nếu điều thắc mắc này quá hiển nhiên còn xin hai vị không chê cười.”
“Không dám. Mời tiên sinh hỏi!”
“Vậy thì, điều Đông Thanh muốn biết, là không rõ có cách nào tạm thời phong ấn tu vi một người, khiến cho y không khác gì đã bị phế đi, nhưng sau này, nếu cần lại có thể giải khai phong ấn được hay chăng?
“Đối với bản thân Chân Lợi Kiếm cũng như các đệ tử khác, các vị không cần nói rõ chuyện này, như vậy vẫn có tính răn đe, thử lòng. Thế nhưng, nếu như một ngày y thành tâm hối cải, vậy thì cũng không bị đoạn tuyệt mất con đường tu luyện...”
oOo
Sau thời gian nghỉ, Bích Mặc tiên sinh công bố quyết định của ba người: tuyên phạt Chân Lợi Kiếm bị phế bỏ một phần tu vi, cho lui về tam cảnh, không tu lên hơn được nữa, lại đày vào Táng Thi đinh, cho y tự sinh tự diệt. Thời gian thi hành án là ngay buổi chiều hôm đó.
Đây là thỏa hiệp cuối cùng của ba người Nguyễn Đông Thanh, do cũng không có cách nào phong ấn rồi lại mở lại tu vi như Bích Mặc tiên sinh của chúng ta đề xuất. Khi nghe kết quả này, Nguyễn Đông Thanh cũng chỉ có thể lắc đầu: xem ra chuyện phong ấn rồi giải khai tu vi cũng chỉ có ở trong tiểu thuyết và truyện tranh mà gã từng đọc, chứ không đem ra áp dụng ở Huyền Hoàng giới được. Thế nhưng, Trần Thanh Lãng cùng Liễu Ân cũng ghi nhận ý kiến của Bích Mặc tiên sinh, xét thấy Táng Thi đinh vạn phần nguy hiểm, phế bỏ hoàn toàn tu vi của Chân Lợi Kiếm xem chừng cũng hơi quá tàn nhẫn. Thế là mới quyết định giảm nhẹ, chỉ phế một phần.
Dĩ nhiên, chuyện Chân Lợi Kiếm sẽ vĩnh viễn dừng lại ở tam cảnh hay sau này còn cơ hội trở mình thì còn phải xem ở tạo hóa của y. Trong điều kiện bình thường, đương nhiên là con đường tu luyện của họ Chân sẽ kết thúc tại đây. Thế nhưng, phàm là những chuyện có dính đến Nguyễn Đông Thanh thì cũng không thể dùng lẽ thường mà phân tích nữa. Dẫu sao, Lý Thanh Vân từng bị họ Lý phế cho thành phàm nhân mà hiện tại còn đang là một trong những thiên kiêu sáng giá nhất của thế hệ trẻ. Thành thử, dựa vào những gì Bích Mặc tiên sinh nói hôm nay, chỉ cần Chân Lợi Kiếm biết thành tâm hối cải thì tiền đồ của y là vô lượng.
Đáng tiếc, người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc u mê. Khi nghe quyết định này, Chân cựu thánh tử ngã phịch xuống đất với vẻ mặt hoảng sợ và ánh mắt đờ đẫn. Đám đệ tử nòng cốt và nội môn đều động dung. Kẻ thì sợ hãi than thở, người thì tiếc thương cho Chân Lợi Kiếm, song không một ai bất mãn với phán quyết này. Có thể nói, tác dụng chấn nhiếp, răn đe mà hai vị Kiếm tổ mong muốn đã đạt được.
Phái đoàn của hoàng thất Đại Hàn cũng không có dị nghị gì. Sau khi chào hỏi Bích Mặc tiên sinh, hai vị Kiếm tổ và các trưởng lão của Kiếm Trì, thì tất cả lục tục rời đi; chẳng một ai trong số họ buồn ở lại để chứng kiến tận mắt án của Chân Lợi Kiếm được thi hành. Hay nói đúng hơn là bọn họ chân như bôi dầu mà chuồn khỏi chốn thị phi này. Dẫu sao, hiện tại Chân Lợi Kiếm đã bị xử xong, có trời mới biết liệu Bích Mặc tiên sinh có chuyển tầm ngắm sang phía họ hay không.
oOo
Trong giai đoạn gần đây và sắp tới, truyện sẽ đi vào một giai đoạn gọi là đại tranh chi thế (hint từ arc Kiếm Vực), nên nvp xuất hiện rất nhiều, cũng có ảnh hưởng lớn đến cốt truyện chính. Nếu phải so sánh thì đây là giai đoạn “trước đại chiến Xích Bích”, “trước Cơ Xương rời Triều Ca” của truyện. Nên anh em nếu còn theo dõi thì cứ sử dụng phần "nhân vật" của yy để tra cứu cho tiện.
Anh em ai đọc thấy hay thì like, comment, và đề cử ủng hộ nhóm tác giả ạ! Nếu truyện được ủng hộ nhiều likes mà tồn cảo đủ, nhóm tác sẽ cố gắng đăng nhiều chương hơn mỗi tuần!