Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 540: Bích Mặc Tiên Sinh “Tức Giận Đến Không Nói Nên Lời”



Sáng hôm sau...

Nguyễn Đông Thanh dậy từ sớm, thương thảo lại với hai người Liễu Ân, Trần Thanh Lãng. Sau một đêm suy nghĩ, gã thấy bản thân mình dẫu sao cũng là người ngoài, cho dù Kiếm Trì có cho toàn quyền phán xử thì lòng gã vẫn không hoàn toàn yên tâm là quyết định của bản thân sẽ thỏa đáng. Thế nên, hắn mãnh liệt đề nghị đổi từ việc bản thân hắn toàn quyền quyết định thành bàn bạc, bỏ phiếu cùng hai vị Kiếm tổ đang có mặt. Thứ nhất, là nếu quyết định của hắn không thỏa đáng, thì hai người kia có thể ngăn cản. Thứ hai là ngược lại, trong trường hợp hai vị Kiếm tổ có bất đồng quan điểm, thì hắn cũng có thể đứng ra phá vỡ thế cân bằng. Hai người Liễu, Trần nghe đề nghị của Bích Mặc tiên sinh, thì thoáng nhìn nhau, “ngầm tự hiểu” đây chắc chắn là tiên sinh đang thử lòng nên cũng không từ chối.

Mọi việc chuẩn bị xong xuôi, đến giờ Tỵ thì phái đoàn đại diện cho hoàng thất Đại Hàn cũng đến. Thấy kẻ đến là ai, hai người Trần, Liễu thoáng cau mày. Chỉ có Bích Mặc tiên sinh của chúng ta thì không có phản ứng gì. Từ trong phái đoàn, một người phụ nữ trẻ tuổi tách ra, tiến về phía ba người Nguyễn Đông Thanh. Gần đến nơi, y thị phúc thân với Bích Mặc tiên sinh, lại nói:

“Tiên sinh, từ lần gặp ngài tại Võ Bảng Hội tới nay thế mà đã gần hai năm. Tiểu nữ xin có lời vấn an tiên sinh!”

Sau khi người phụ nữ nọ dứt lời, không nghe thấy tiếng Nguyễn Đông Thanh đáp. Gã chỉ đứng trố mắt nhìn y thị, khiến cho không khí yên lặng đến quỷ dị. Cả đám người Kiếm Trì lẫn sứ đoàn của hoàng thất đều toát mồ hôi lạnh, thầm kêu không ổn. Bích Mặc tiên sinh nổi tiếng là ôn hòa lễ độ, nay lại chẳng nói chẳng rằng. Thành thử, mọi người có mặt tại hiện trường đều đang âm thầm khẳng định:

“Thôi xong! Tiên sinh tức giận đến không nói nên lời! Lần này xong thật rồi!”

Mấy người này nghĩ vậy đương nhiên là cũng có nguyên do. Người phụ nữ trẻ vừa lên tiếng chào hỏi Bích Mặc tiên sinh của chúng ta chẳng phải ai xa lạ, mà chính là Hàn Giáng Tuyết – các chủ phân các Thiên Cơ các thành Tây An. Tuy nhiên, hôm nay y thị tới đây với một thân phận khác, ấy là con gái của nữ đế Hàn Mộng Dao. Nhưng, trong gần một năm nay, mặc kệ là Thiên Cơ các hay hoàng thất sáu nước, có cái nào mà không ít nhiều gây khó dễ cho bốn sư huynh đệ Lý Thanh Vân? Sắp tới, còn chuẩn bị mở phiên tòa xử bốn người bọn họ.

Đương nhiên, nội bộ hoàng thất Đại Hàn cũng có phân bè chia cánh. Phe phái đi lại thân thiết với Kiếm Trì trong hoàng thất cũng không ít lần từng trợ giúp bốn sư huynh đệ cổ viện. Song, hiển nhiên Hàn Giáng Tuyết và những kẻ có mặt tại hiện trường đều không thuộc phe này. Thế nên hôm nay, bọn họ đến đây dự phiên xét xử Chân Lợi Kiếm là phụ, mà thăm dò thái độ của Bích Mặc tiên sinh về chuyện kia mới là chính.

Song, hiện tại thì tất cả đám người này đều ước gì họ đang không có mặt ở đây. Áp lực quá lớn! Phái đoàn hoàng thất đứng trên đất bằng mà cảm tưởng như đang trôi nổi trên biển, lại còn là biển chuẩn bị đón bão. Tuy rằng, phía các Đế tôn và Huyền Hoàng Bách Hiểu Sinh đều từng đánh tiếng rằng chuyện trong Táng Thi đinh có quy tắc ngầm, cho dù là Bích Mặc tiên sinh cũng sẽ không tiện phá vỡ hay mượn cớ trả thù, song dù sao đây cũng vẫn là thằng cha đã lôi cả đại đạo ra “khai đao” chỉ để cảnh cáo các thế lực nhắm vào đệ tử gã. Có trời mới biết Nguyễn Đông Thanh có ra bài theo lẽ thường hay không! Ngộ nhỡ gã quyết định giận cá chém thớt, giết gà dọa khỉ, thì bọn họ rõ ràng sẽ trở thành những kẻ xấu số, đứng mũi chịu sào.

Hai vị Kiếm tổ cũng đang vô cùng lo lắng. Nếu phải chọn đứng đội, bọn họ sẽ chọn Lão Thụ cổ viện. Song, với giao tình mấy ngàn năm nay, Kiếm Trì đương nhiên cũng không mong hoàng thất Đại Hàn gặp chuyện không hay. Lại nói, nếu hiện tại tiên sinh và Đại Hàn trở mặt, mà bọn họ lại lựa chọn cổ viện, thì chỉ sợ cũng không thể tiếp tục dung thân chốn này. Thế nhưng, việc di dời cả một môn phái đâu phải là chuyện ngày một ngày hai hay dễ dàng gì cho cam? Thành thử, hai người Trần, Liễu hiện đang vắt hết óc suy nghĩ đối sách để gỡ rối thế cục.

Mà kẻ đầu sỏ khiến không khí trong phòng căng như dây đàn – Bích Mặc tiên sinh của chúng ta – thì bản thân cũng đang căng thẳng không kém. Bởi lẽ:



“Bỏ mẹ! Cô gái này là ai? Tại sao lại cư xử như đã quen biết mình từ trước? Người ta bước ra từ phái đoàn hoàng thất Đại Hàn, hẳn là thân phận không tầm thường. Nhưng lần đi Võ Bảng Hội, ngoại trừ Võ Hoàng ra, mình có gặp ai khác đâu nhỉ? Bây giờ mình nói không nhận ra chắc chắn là đắc tội người ta, thế nhưng không nói gì thì cũng không ổn lắm...”

Không sai! Lý do mà Nguyễn Đông Thanh không lên tiếng chẳng hề phức tạp như đám người có tật giật mình, thần hồn nát thần tính kia nghĩ. Nó chỉ đơn giản là gã hoàn toàn không nhớ ra nổi Hàn Giáng Tuyết là ai...

Cũng không thể hoàn toàn trách Bích Mặc tiên sinh của chúng ta. Lần đi Võ Bảng Hội, hắn chỉ chăm chăm đi ngó đám đồ đệ, sau khi Lý Thanh Vân bị đánh cho bất tỉnh nhân sự thì cả đoàn lại chỉ ru rú trong quán trọ, chẳng hề ra ngoài tiếp xúc với ai. Thành thử, ngoại trừ cuộc gặp gỡ với Lý Huyền Thiên là lưu lại ấn tượng khó phai ra, gã không nhớ ai khác cũng chẳng phải chuyện gì lạ. Hà huống, từ bấy đến nay cũng đã gần hai năm. Trong hai năm này, chả lẽ còn ít chuyện xảy ra hay sao? Còn việc tại sao Hàn Giáng Tuyết ăn vận y hệt Hồng Vân mà Nguyễn Đông Thanh không có đến một chút phản ứng cả hai lần gặp gỡ thì vẫn là một bí ẩn sau này mới có lời giải.

Bích Mặc tiên sinh của chúng ta nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra cô gái trước mặt là ai, cực chẳng đã đành đưa ánh mắt cầu cứu cho thị vệ nhà mình. Đáng tiếc ánh mắt không biết nói, thành thử “tín hiệu cầu viện” mà Nguyễn Đông Thanh gửi đi khi đến được chỗ Hồng Đô lại bị cô mèo máy hiểu thành y đang trách cô nàng làm thị vệ không xứng chức, lúc này là lúc cần lên thay mặt y thị uy.

Thế là Hồng Đô trân trối nhìn lại tiên sinh nhà mình, ánh mắt như muốn nói:

“Tiên sinh, ngài nghiêm túc đấy à? Ngài thật sự đòi tiểu nữ ra tay đánh người lúc này?! Khoan nói việc còn chưa biết tiểu nữ có đánh nổi cô ta hay không, người ta là phân các chủ Thiên Cơ các, lại còn có quan hệ với hoàng thất Đại Hàn đấy!”

Nguyễn Đông Thanh thấy Hồng Đô nhìn mình, nhưng không có hành động gì khác để “nhắc bài” thì lại càng cuống, chỉ có thể đánh mắt loạn lên, những mong cô nàng có thể bằng một cách thần kỳ nào đó hiểu ra ý gã.

Hành động này vào mắt Hồng Đô lại trở thành tiên sinh tức đến mức con ngươi đánh long sòng sọc lên rồi. Bây giờ hoặc là ra tay thị uy, hoặc là bị đuổi việc.

Cô mèo máy khóc không ra nước mắt, cái nan đề này quá khó. Từ ngày theo hầu tiên sinh đến nay chưa có cái đề bài nào khó như thế này! Đã thế, lần này lại còn không có vị đại yêu cổ viện nào đi theo nhắc bài cho nữa! Nhưng, có lẽ là cái khó ló cái khôn, Hồng hộ vệ của chúng ta chợt nghĩ đến một chuyện: thị uy đâu nhất thiết phải dùng nắm đấm? Hơn thua miệng lưỡi không phải cũng được hay sao? Nghĩ thông điểm này, cô mèo máy liền lên tiếng:

“Không dám, ngài là phân các chủ Thiên Cơ các thành Tây An, thân phận cao quý. Tiên sinh nhà chúng tôi chỉ là một phàm nhân chân trần mắt thịt, nào dám có ý thấy kẻ sang bắt quàng làm họ?”



Câu nói của cô nàng vang lên vô cùng chói tai. Đối với tất cả những người có mặt, đương nhiên ai cũng hiểu theo nghĩa đây là nói kháy Hàn Giáng Tuyết mới là kẻ đang “thấy kẻ sang bắt quàng làm họ”. Thành thử, chiêu hạ mã uy này có thể tính là thành công.

Còn bản thân Bích Mặc tiên sinh của chúng ta...

Nghe Hồng Đô nói mà Nguyễn Đông Thanh sặc nước bọt, ho lên mấy tiếng. Trong lòng, gã thầm than:

“Mẹ nó! Hôm nay Hồng Đô tới tháng à mà câu nhắc khéo này sặc mùi ‘khó ở’ thế?”

Song, dẫu sao thì cũng biết thân phận người trước mắt là ai rồi, thế nên gã cũng không định truy cứu thêm, mà bèn nói:

“Các chủ thứ lỗi, hộ vệ của tại hạ tính hay nói đùa. Nhờ hồng phúc của ngài mà tại hạ vẫn khỏe mạnh, chỉ là có chút phiền lòng về đám nhỏ thích ra ngoài gây chuyện thị phi thôi.”

Hàn Giáng Tuyết và phái đoàn hoàng thất Đại Hàn nghe vậy mà đều giật mình thon thót. Đây rõ ràng là Bích Mặc tiên sinh đang gõ đầu cảnh cáo bọn họ về những hành động họ làm trong tối. Kỳ thực, lúc nói ra câu này, chính Nguyễn Đông Thanh cũng thoáng thắc mắc không hiểu tại sao mình lại nói ý sau cùng. Nhưng suy nghĩ này trôi qua rất nhanh, gã cũng không mấy để tâm, chỉ cho rằng do bản thân quá lo nghĩ đến mấy người Lý Thanh Vân nên thuận miệng chia sẻ một cách thừa thãi mà thôi.

Cuối cùng, Hàn Giáng Tuyết không hổ là thành viên cấp cao của Thiên Cơ các, sau thoáng chốc sững sờ, đã rất nhanh thu liễm biểu cảm, quay sang phía hai người Trần Thanh Lãng, Liễu Ân, nói:

“Hai vị Kiếm tổ, mẫu hoàng cũng nhờ tiểu nữ gửi lời hỏi thăm của người đến hai vị. Hy vọng khi nào có dịp, hai vị có thể đến thăm người.”

Mặt Trần Thanh Lãng cùng Liễu Ân đồng thời giật một cái, song dẫu sao hai lão già này cũng là kẻ lọc lõi, giỏi biến báo. Theo như hai lão thấy, Hàn Giáng Tuyết đây là đang tự kiếm thang xuống sau khi bị Bích Mặc tiên sinh gõ đầu, mà tiên sinh cũng không có vẻ định đuổi tận giết tuyệt, chỉ điểm đến là ngừng, thế nên rất nhanh họ liền thuận miệng khách sáo vài câu.

Màn chào hỏi cứ thế mà trôi qua trong gượng gạo và căng thẳng. Mắt thấy Bích Mặc tiên sinh có vẻ đã “tạm thời bỏ qua”, không định làm căng thêm, hai người Trần, Liễu vội vàng lấy tư cách chủ nhà đứng ra thu xếp chỗ ngồi cho mọi người. Kế đó, thấy mọi người liên quan đều đã đông đủ, thời gian cũng không còn sớm, Sóc Phong kiếm tổ bèn ra lệnh giải Chân Lợi Kiếm lên, cũng chính thức mở ra phiên tòa của y.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv