Thực ra, kể từ khi cùng bái vào môn hạ của Lão Thụ cổ viện thì ba người Lý, Tạ, Đỗ rất hiếm khi luận bàn với nhau. Phần lớn thời gian bọn họ chuyên chú rèn luyện con đường của riêng mình, rảnh rỗi thì tham khảo cả sở học của nhau, tỉ như Tạ Thiên Hoa chạy sang học số học hay Lý Thanh Vân chia sẻ tiểu thuyết cho hai cô sư muội. Cả ba đều thấy sở học của sư phụ nhà mình trời bể bao la, học bù đầu còn chưa đâu vào đâu, làm gì có thời giờ mà luận bàn tỉ đấu?
Lý Thanh Vân không suy nghĩ nhiều như Phùng Thanh La, cậu chàng chỉ cảm thấy có lẽ hai cô sư muội cũng tò mò không rõ rốt cuộc ai mạnh ai yếu, nên mới nhân lúc này phân cao thấp một phen.
Cậu chàng hoàn toàn không ngờ, lúc này hai người Tạ Thiên Hoa chính đang truyền âm nói chuyện với nhau về con đường thăng hạng dễ dàng đến đáng ngờ của ba người.
“Hà này, em có thấy chuyện này có phần khả nghi hay không?”
Tạ Thiên Hoa vừa đâm ra một chỉ, vừa truyền âm.
Đỗ Thải Hà đáp:
“Có. Chị phát hiện ra điều gì à?”
Cô nàng không phải kẻ ngốc, đương nhiên là cũng nhận ra cách hành xử của mấy tên thiên kiêu của Đao Sơn có phần bất bình thường. Vừa là thiên tài một phương, vừa là thiếu niên, đáng nhẽ nhiệt huyết khinh cuồng, ngạo cốt tranh tranh, ấy vậy mà Lạc Thủy Thanh vừa nói ba người là con mồi của hắn là bọn này nghe răm rắp.
Không sai...
Điều khiến Đỗ Thải Hà thấy khả nghi là mấy vị thiên kiêu có số có má trên Võ Bảng của Đao Sơn dường như hơi bị ngoan quá.
“Về lý mà nói, thì hành động của mấy tên này quá đáng ngờ.”
Không giống cô sư muội, Tạ Thiên Hoa lại đặt mình vào địa vị là quân sư của Đao Sơn, rồi dựa vào chiến lược cô nàng cho rằng sẽ hiệu quả nhất để chiếm lấy vị trí võ lâm minh chủ mà suy luận ngược ra vấn đề. Theo cô nàng thấy, nếu như muốn đảm bảo Lạc Thủy Thanh có thể đánh bại bọn họ, cướp lấy khôi thủ, thì đáng nhẽ mấy tên Tần Trảm, Quách Bình Minh phải đánh một trận hết sức với bọn họ mới đúng.
Làm như thế, trước là có thể tiêu hao thể lực của ba người, sau là có thể khiến ba sư huynh muội để lộ hết các con bài tẩy. Nếu thua thì không có gì để nói, còn nhược bằng sắp thắng mà không muốn “tranh con mồi với tiểu đương gia” thì chỉ cần nhận thua ngay lúc sắp thắng là xong.
Thậm chí, làm như thế, thì người bị đánh bại càng bị áp lực tâm lý nếu phải đối đầu với Lạc Thủy Thanh, quả thực là một hòn đá đánh trúng ba bốn con chim.
Thành thử...
Tạ Thiên Hoa không cho là cái lí do đám người Đao Sơn đưa ra là sự thật.
oOo
Hai người đương nhiên sẽ không thực sự đánh sống đánh chết với nhau chỉ để phân cao thấp như những gì ông sư huynh Lý Thanh Vân nghĩ. Sau khi nói hết những gì cần nói, Đỗ Thải Hà thản nhiên nhận thua, để Tạ Thiên Hoa tiến vào chung kết.
Trận đấu này, cô nàng chưa cần dùng tới số học, mà Tạ Thiên Hoa cũng không hiện nguyên hình, không cần sử dụng đến Thanh Linh Tiễn.
Vào trong lầu, Tạ Thiên Hoa bèn hạ thấp giọng nói với Lý Thanh Vân:
“Trận này có trá, sư huynh không cần liều mạng thủ thắng, chỉ cần câu giờ. Đánh càng lâu càng tốt, Lạc Thủy Thanh càng mệt mỏi thì càng thành công.”
“Sư muội yên tâm.”
Lý Thanh Vân tuy bình thường ngây thơ, song cũng không phải là hạng không biết dùng đầu óc. Cậu chàng ít nhất vẫn biết lúc nào thì nên tắt não đi nghe lời sư muội.
Chờ cho hai người Tạ, Đỗ, ngồi xuống, Đông Phương Hoàng Sam mới cao giọng công bố:
“Trận tiếp theo: Lý Thanh Vân đấu với Lạc Thủy Thanh.”
Lý Thanh Vân lườm đối thủ một cái, chào đón cậu chàng chính là nụ cười tàn độc và đầy trêu tức của Lạc Thủy Thanh. Hai người chưa giao thủ, mà không khí giữa song phương đã có phần kiếm bạt, cung giương, mùi thuốc súng nồng nàn, đao thương kiếm kích chỉ chờ va chạm.
Không nói còn tưởng Lạc Thủy Thanh và có thù giết cha cướp vợ với Lý Thanh Vân.
“Bắt đầu!!!”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đã đồng thời động thân. Lạc Thủy Thanh chạy sấn tới, bàn tay nghiêng ra, chém một đòn nhắm vào huyệt thái dương của đối thủ. Lý Thanh Vân bình tĩnh vung chưởng trái lên đón đỡ, bàn tay phải thu lại thành quyền, nhè ngay bụng dưới của Lạc Thủy Thanh mà tống một đấm.
Xẹt.
Hổ khẩu Lý Thanh Vân đánh trúng vào tường đao khí hộ thân của đối thủ, tứa ra một tia máu, khiến cậu chàng buột miệng kêu đau một tiếng. Đầu bên kia chiến tuyến, Lạc Thủy Thanh chỉ cảm thấy một luồng kình lực nhu hòa linh hoạt chẳng khác nào một sợi tơ tằm trên dòng suối nhỏ, lách qua tầng đao khí nghiêm mật, thấm vào kích phá lục phủ ngũ tạng. Gã vội vàng lui lại phía sau, vừa dùng khinh công vừa chém trả lại một đao về phía Lý Thanh Vân.
Một đao đánh ra vội vàng tất nhiên không thể làm khó được cậu chàng. Lý Thanh Vân chân đạp Nê Thu Công, nhẹ nhàng uốn mình tránh thoát được thủ đao của đối thủ.
Lạc Thủy Thanh lau vết máu ở khóe miệng, nhếch mép một cái.
Lý Thanh Vân lau máu ở lưng bàn tay, thần sắc nghiêm cẩn, song chưởng một đề ra trước, một hướng về sau, bình tĩnh thủ thế.
Hai bên lẳng lặng quan sát đối phương, không nhiều lời thừa thãi, cũng chẳng thể hiện ra bao nhiêu cảm xúc. Bình tĩnh như nước lặng, êm đềm như khoảng không trước dông tố.
Thế rồi, không ai bảo ai, cả Lạc Thủy Thanh và Lý Thanh Vân đều động thân.
Một khắc trước còn an êm bình lặng, một khắc sau đã như sét giật chớp đánh, khác biệt quả thực là như trời với vực, khiến người quan chiến cơ hồ có chút không kịp thích ứng, đều bất giác kinh hô một tiếng.
Đao khí tung hoành ngang dọc, chém trái chặt phải, quả thực là diễn hóa bốn chữ “nhanh, mạnh, chuẩn, hiểm” đến mức lô hỏa thuần thanh.
Đối diện, chưởng phong chợt thu chợt nhả, chợt tới chợt lui, khi cương khi nhu, có thể nói là đã đến mức tòng tâm sở dục. Lý Thanh Vân thu phát hai chưởng, bình thản chống đỡ hết đao này đến đao khác, càng đánh mà chân lực càng hiển lộ, tinh thần càng sảng khoái, thong dong trầm ổn.
Lạc Thủy Thanh đánh thêm vài đao, đoạn nhảy lui lại một bước.
Gã đã thấm mệt.
Kỳ thực, nhóm ba người Lý Thanh Vân có thể sử dụng Võ Bảng Ngọc tìm hiểu tình báo về mấy người Đao Sơn, thì Lạc Thủy Thanh cũng có thể làm điều tương tự. Dù sao, ba người đều tham gia Võ Bảng Hội, danh tiếng lại không nhỏ, chỉ cần người có tâm để ý một chút là có thể tìm thấy ngay.
Lạc Thủy Thanh sớm đã biết ba người này là môn hạ của tên cường giả thần bí ở Lão Thụ cổ viện, cũng biết điểm yếu của Lý Thanh Vân. Người này tuy có chiến lực rất mạnh, song kỳ thực vẫn là người không có tu vi, không có chân khí chèo chống. Thành thử, chiêu số của cậu chàng không có ảnh hưởng lớn lên chiến địa, chưởng phong lợi hại nhưng phạm vi vừa ngắn vừa hẹp, chỉ có thể bảo vệ quanh mình cỡ năm trượng.
Rất nhiều thiên kiêu sau khi trông thấy trận đánh của Thanh Minh, Thanh Vân trên võ đài đã rút ra được phương pháp phá địch, gọi là “bình Vân chi pháp”. Nhất là sau khi cái danh “Toái Đản cuồng ma” vì một trận đấu ở ải Quan Lâm vang dội tứ phương, sách này cơ hồ trở thành chí bảo của thanh thiếu niên Huyền Hoàng giới.
Đương nhiên, cũng có nơi gọi là “hộ đản thần công, thủ kê tuyệt kỹ”.
Sách rằng: nếu gặp phải Lý Thanh Vân đừng đánh trực diện với cậu chàng. Muốn thủ thắng trước hết kéo dài khoảng cách, công kích từ xa, không ngừng tấn công phá hoại địa hình. Lý Thanh Vân tuy có tốc độ hãi người, nhưng không thể bay. Cứ theo cách này, khắc có thể bảo vệ khả năng kéo dài nòi giống.
Thế nhưng...
Đại hội võ lâm này có hạn chế về võ đài, chỉ cần nhảy ra khỏi khoang thuyền là thua trận ngay lập tức, Lạc Thủy Thanh có muốn cũng chẳng tài nào kéo dãn khoảng cách, tấn công từ xa được.
Mà sàn thuyền lại cứng chắc vô song, không tài nào phá hủy, biện pháp thứ hai của “Bình Vân chi pháp” cũng thành công cốc luôn.
Trái lại, Lý Thanh Vân có được hai điều kiện này quả thực là giống như cá gặp nước. Ngay lúc Lạc Thủy Thanh vừa phân vân, thì cậu chàng đã áp sát, thân pháp ảo diệu quả thực giống như bóng ma thoắt ẩn thoắt hiện Lý Thanh Vân không nói câu nào, đưa ngón tay búng ra một chỉ.
Âm thanh chưa vang lên, chỉ kình đã xuyên thủng đao khí, đánh tới trước trán. Lạc Thủy Thanh vội vàng ngưng thần, vung tay chém ngang trước mặt, hóa giải một đòn Đàn Chỉ Thần Công của đối thủ.
Hắn điều động đao khí, tường khí bao bọc toàn thân thoắt cái đã yếu đi, bên mạng sườn tức thì bị một chỉ công tới, đâm một nhát. Lạc Thủy Thanh chỉ thấy chân khí trong người thoáng chốc trở nên ì ạch, trì trệ, kinh mạch bình thường thông thoáng như sông mùa lũ thì hiện giờ cứ như là chất đầy bùn nước, ứ đọng không tiến.
Gã không khỏi thất kinh, tay chạm vào chuôi đao Di Hận. Đao khí của Di Hận tức thì tràn ra toàn thân, quán xuyên kì kinh bát mạch, giải khai hết thảy huyệt đạo. Từ vai, lưng, ngực, bụng của Lạc Thủy Thanh phóng ra một bức tường đao khí, uy thế sắc bén vô song đánh bạt tới khiến Lý Thanh Vân không dám coi thường, vội vàng lui ra xa, kế sử dụng Không Minh quyền hóa giải kình khí.
Lạc Thủy Thanh tuốt đao Di Hận.
Lúc này, đao khí xung thiên, áo bào tóc mái bay phấp phới. Trong con mắt hai đồng tử của hắn, một màu tím sẫm từ từ dâng lên, tràn ra khắp lòng trắng, khiến Lạc Thủy Thanh trông càng thêm quái dị.
“Tiểu tử. Có ý tứ! Để bản tọa sưu hồn ngươi một phen xem xem bí mật của ngươi là gì.”
Lạc Thủy Thanh lại cất tiếng, nhưng lần này chất giọng khàn khàn quái dị, không có vẻ gì là tiếng của thiếu niên, mà lại nghe được mấy phần tang thương gió bụi.
“Sư huynh! Mau nhận thua!”
Tạ Thiên Hoa kinh hãi, kêu lên thất thanh.
Điều cô nàng sợ nhất rốt cuộc cũng đã thành sự thật.
“Chậm!!! Cấm khẩu chân ngôn!”
“Lạc Thủy Thanh”, có lẽ hiện tại nên gọi hắn là Nhậm Ngã Cuồng, gầm lên một tiếng. Tức thì, một khí tràng quái dị lấy hắn làm trung tâm mở rộng ra bốn bề. Khí thế này không phải uy áp, lại càng chẳng hề có sức công kích, song lại có thể khiến người ta miệng cứng lưỡi đơ, không tài nào thốt ra được một từ một chữ.
“Một đao này... gọi là Táng Đạo!”
Ầm!
Di Hận đao đánh ra, không một tiếng động, không thấy chân khí.
Sau một khắc...
Trời sập đất nứt.