Xuyên Qua Làm Nhân Vật Quần Chúng, Vô Tình Dạy Một Đám Đồ Đệ Thành Thánh Nhân

Chương 140: Một Đường Hát Vang???



“Lý Quỷ có thể chiến thắng được đối thủ, chắc hẳn không phải là giáo chúng Trang Bức Thần Giáo. Đối thủ của muội là Tần Trảm, không loại trừ chuyện hắn cũng là cao thủ thật sự. Phải cẩn thận đấy.”

Tạ Thiên Hoa thấy cô sư muội chính là đối thủ tham gia đánh trận tiếp theo, bèn truyền âm dặn dò.

Đỗ Thải Hà gật đầu, đoạn hít sâu một hơi, thản nhiên bước lên khoang thuyền.

Theo sát sau lưng cô nàng là một thiếu niên gầy gò, bốn tay, ba mắt, thoạt nhìn có vẻ cũng na ná tộc chủ Bát Tí Yêu Hầu tộc – Tôn Bạo Quảng – người đã bị Lý Thanh Vân cho nổ trứng cách đây không lâu. Tên này híp mắt nhìn Đỗ Thải Hà, thè lưỡi liếm mép một cái, hai bàn tay chính đưa ra, tóm chặt lấy chuôi đao, thủ thế sẵn...

Thần sắc Tần Trảm hiện giờ quả thực không khác gì dã thú săn mồi đang lăm le chực vồ bữa tối. Đỗ Thải Hà thì đưa một ngón tay để sẵn lên nhẫn chứa đồ, chuẩn bị lấy đống bùa phòng thân ra ngay khi trận đấu bắt đầu.

Hai bên chào nhau theo lối nhà võ, sau đó mỗi người đứng về một phía mạn thuyền, yên lặng chờ Đông Phương Hoàng Sam ra hiệu.

“Bắt đầu!”

Lời vừa mới dứt, Tần Trảm đã vận chân khí, vung một nhát đao nhắm ngay vào trán Đỗ Thải Hà mà bổ xuống. Đao ảnh đỏ ngầu mang theo vô số oán hồn kêu khóc còn chưa đánh tới nơi, mùi tanh lợm giọng đã ập vào mặt, khiến người ta mắt váng đầu hoa.

Đỗ Thải Hà thấy thế công của đối phương hung hãn dị thường, song do đã có chuẩn bị từ trước nên kịp thời sử dụng bùa chú phòng thân. Chỉ thấy ánh sáng vàng lóe lên, đao ảnh đáng sợ do Tần Trảm phóng ra đã bị mấy lá bùa phòng ngự của cô nàng chặn đứng.

Đỗ Thải Hà vung tay, định đốt thêm mấy lá bùa thiên lôi, bùa địa hỏa tấn công Tần Trảm. Cô nàng biết nếu hiện tại đối phương đánh bồi thêm mấy đao thì mình sẽ rơi vào thế phải bị động phòng ngự, nên chính đang định tìm cách tiên hạ thủ vi cường, không để Tần Trảm được lợi.

Nào ngờ, mới lên kế hoạch thế thôi, còn chưa kịp thực hiện thì đã nghe tiếng nói đầy nhạo báng từ bên kia chiến tuyến cất lên:

“Được rồi! Ta chịu thua!”

Tần Trảm giơ tay bỏ cuộc xong, lại nhìn về phía Đỗ Thải Hà, cười đầy ác ý mà nói:

“Các người là vật săn của tiểu đương gia, sao có thể để chết trong tay chúng ta được? Nếu bây giờ giết các ngươi, chỉ e là tiểu đương gia sẽ trách phạt ta mất. Ha ha ha.”

Đỗ Thải Hà thấy đối phương không để mình vào mắt, mới cười nhạt:

“Vậy nếu có duyên, bản cô nương chắc chắn sẽ lĩnh giáo ma đao Di Hận của tiểu đương gia các người một phen.”

Cô nàng cũng không nghi ngờ tên Tần Trảm này là hàng giả hàng nhái do Trang Bức thần giáo cài vào. Dù sao, một đòn ban nãy Tần Trảm quả thực hung mãnh vô song, hoàn toàn xứng đáng là một chiêu của thiên kiêu Đao Sơn.

Đỗ Thải Hà cảm thấy, cho dù là mấy người Chân Lợi Kiếm, Phùng Thanh La hiện tại đã đột phá đến ngũ cảnh thì muốn đón đỡ một đao này cũng phải chật vật một phen. Nếu không phải Đỗ Thải Hà có số học đại đạo, truyền thừa phù lục của Long Hổ sơn lại không phải hàng tốt mã dẻ cùi gì thì e là hiện tại cô nàng đã nằm đo đất.

Sau khi Đỗ Thải Hà chiến thắng, Lý Thanh Vân và Tạ Thiên Hoa cũng lần lượt gặp phải đối thủ là người của Đao Sơn, lần lượt đối đầu với Lục Xích Y và Quách Bình Minh. Hai tên này vừa lên đài đã nhận thua, giúp hai người Lý, Tạ bình thản tiến vào vòng tứ kết.

Lý do thì vẫn là ba sư huynh muội bọn họ là con mồi của Lạc Thủy Thanh, bọn chúng không muốn giành ăn với tiểu đương gia nhà mình.

Tạ Thiên Hoa thấy Đao Sơn chơi đòn thật giả lẫn lộn như vậy, không khỏi cau mày. Về lý mà nói, khi Quách Bình Minh và Lục Xích Y chịu thua thì có thể chắc đến bảy tám phần rằng bọn chúng là giáo chúng Trang Bức thần giáo giả danh, thế nhưng hiện giờ bọn chúng tìm được một cái cớ quá tốt, khiến cô nàng cũng không dám khẳng định đám người Đao Sơn có dùng bẫy tâm lý, cố tình để đệ tử Đao Sơn hàng thật chịu thua, tung đòn hỏa mù hay không.

Cô nàng cũng không cho rằng Tần Trảm là hàng giả.

Rất nhanh...



Tám người Đao Sơn bị loại mất năm người, tính cả Lạc Thủy Thanh thì chỉ còn Lý Quỷ và Liễu Trường Thanh là vào được vòng tứ kết. Ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ dùng một cách cực kỳ củ chuối mà thăng hạng, tiến thẳng vào bát cường.

Tô Liêm và Bạch Thiên Ảnh bị sắp xếp đấu với cao thủ bí cảnh: yeuanime2k, hobaotruongmaugiao9527, đều lựa chọn không chiến mà hàng.

Hiện tại, đại hội võ lâm còn có tám người, chuẩn bị đánh bốn trận tứ kết, bao gồm:

Toái Đản Cuồng Ma Lý Thanh Vân.

Tạ Thiên Hoa.

Đỗ Thải Hà.

Tiểu đương gia Lạc Thủy Thanh.

Hắc Vô Thường Lý Quỷ.

Bạch Vô Thường Liễu Thiên Ảnh.

Cường giả bí cảnh: yeuanime2k. Đây là một đứa bé gái mắt to tròn đáng yêu, để bím tóc đuôi sam thả hai bên vai, thoạt nhìn chỉ cỡ mười hai mười ba tuổi. Thế nhưng con bé này lại mặc một bộ trọng giáp ngoại cỡ to oạch, đen sì, riêng cái hộ uyển đã bằng nửa người Lý Thanh Vân, cũng chẳng rõ nó mặc vào kiểu gì. Sau lưng lại đeo một quả chùy to tướng, gắn chi chít gai nhọn lưỡi kiếm sắc lẻm.

Cường giả bí cảnh: hobaotruongmaugiao9527. Người này là một thiếu nữ thướt tha, ngũ quan thanh tú, mặt đẹp như ngọc tạc, suối tóc chảy như thác xuống đến tận khoeo chân. Cô nàng mặc trên mình một bộ đồ bó sát màu đen, dưới ánh sáng hơi bóng lên, ôm chặt lấy từng đường cong khêu gợi, trước ngực và chỗ thắt lưng sau lưng đều khoét một cái lỗ, không rõ là để làm gì.

Lý Thanh Vân, Chân Lợi Kiếm và Ngô Quốc Văn chính đang tuổi trẻ thiếu niên, huyết khí phương cương, mà Huyền Hoàng giới hãy còn bảo thủ e ấp. Ba thằng cu lần đầu tiên thấy có một bộ quần áo mời gọi, mát mẻ thiếu vải đến thế, cùng đỏ mắt ngượng nghịu nhìn sang hướng khác. Cánh chị em của năm người Tạ Thiên Hoa thì tụm lại với nhau, nhìn ba thằng đang lóng nga lóng ngóng bằng ánh mắt “đánh giá”.

...

Trận đấu tứ kết diễn ra một cách khá là nhạt nhòa.

Lý Thanh Vân đụng phải Lý Quỷ, thì ngay lập tức hắn chịu thua không đánh, để cậu chàng nhẹ nhõm tiến vào bán kết.

Đỗ Thải Hà và Tạ Thiên Hoa lần lượt giành được thắng lợi trong tay hai tên cường giả bí cảnh: yeuanime2k và hobaotruongmaugiao9527.

Trận cuối cùng: nội chiến giữa Lạc Thủy Thanh và Liễu Trường Thanh của Đao Sơn cũng kết thúc chóng vánh sau khi Bạch Vô Thường nhận thua.

Thành thử, ngoại trừ trận đấu giữa Đỗ Thải Hà, Tạ Thiên Hoa với hai cường giả bí cảnh ra thì tất cả các trận khác đều kết thúc theo kiểu trời ơi đất hỡi, chưa ra chợ đã hết tiền. Ba sư huynh muội có thể nói là nhẹ nhõm tiến vào đến tận bán kết, nói theo kiểu tiểu thuyết mạng thì sẽ là “một đường hát vang”.

Ba người nhìn về phía đám đông đứng cổ vũ dọc kín hai bờ sông, không hẹn mà cùng nhíu mày. Nếu cái đại hội võ lâm toàn những trận thắng lãng nhách này diễn ra ở bên ngoài, có lẽ dân chúng đứng xem đã la ó phản đối, bỏ về hàng đống rồi.

Thế nhưng, ở Thương Lan Kiếm Vực, những người đứng xem vẫn cứ hò hét cổ vũ đều đều, quanh đi quẩn lại vẫn là một câu nói như thế.

Ba sư huynh muội Lý, Tạ, Đỗ cảm thấy càng ở lâu trong bí cảnh, nơi này lại càng khiến bọn họ thấy ớn lạnh sống lưng, nổi hết cả da gà da chó.

oOo

Đông Phương Hoàng Sam hắng giọng, cất tiếng:

“Trận tiếp theo: Tạ Thiên Hoa đấu với Đỗ Thải Hà.”



Ba người Cổ Viện đều vào đến vòng bán kết, đương nhiên là sẽ có một trận nội chiến xảy ra.

Tiếng hô vừa dứt, Tạ Thiên Hoa đã tiến ra khoang thuyền.

Đối diện với cô nàng, Đỗ Thải Hà đã thủ thế chờ sẵn, quanh thân có linh phù bay lượn xoay vần.

“Em cẩn thận quá nhỉ?”

“Hì hì, cẩn tắc vô ưu mà.”

Đỗ Thải Hà lè lưỡi, cười.

Kể từ sau khi Tạ Thiên Hoa dùng cách luyện công trong Thần Điêu Hiệp Lữ vào đời thật thì tốc độ của cô nàng đã tăng thêm đáng kể so với lúc đánh lôi đài thú triều. Thành thử, Đỗ Thải Hà không tự tin có thể kịp thời phản ứng lại nếu sư tỷ nhà mình tung Thanh Sắc thần quang.

“Bắt đầu!”

Đông Phương Hoàng Sam vừa mới lên tiếng, thì Tạ Thiên Hoa đã lướt thẳng tới trước. Cô nàng đưa tay, vận khí, giáng một chưởng về phía cô sư muội nhà mình.

Đỗ Thải Hà cười khanh khách, nói:

“Sư tỷ, không thể nương tay được sao? Ra tay tàn nhẫn như thế, cứ như chúng ta không phải là chị em tốt vậy.”

Tạ Thiên Hoa cười, không đáp, mà phóng Thanh Sắc thần quang lên không trung đánh tan đám mây đen đang ùn ùn ngậm sét chuẩn bị giáng xuống đầu mình một phát. Lá bùa vàng kim ở trung tâm đám mây bị ánh sáng xanh chiếu vào, phát ra những tiếng “xèo xèo” như người ta rán cá, đoạn tiêu tán thành một đám khói biến mất khỏi thế gian.

“Sư phụ dạy: đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Sư tỷ chỉ đang nghe lời thầy dạy thôi.”

“Vậy thì em xin học thầy một vạn không bằng học bạn một li.”

Đỗ Thải Hà bỗng nhiên hé miệng, phun ra một lá bùa đã giấy sẵn dưới lưỡi. Bùa vàng căng ra, đón gió hóa thành một đám lửa vàng, phóng vào mặt Tạ Thiên Hoa.

Ở trong lầu...

Năm người Kiếm Trì quan chiến, thấy Tạ Thiên Hoa và Đỗ Thải Hà giao thủ thẳng tay, chẳng thèm giữ lại chút nào thì không khỏi nhìn về phía Lạc Thủy Thanh. Phùng Thanh La hít sâu một hơi, đoạn nhìn về phía Lý Thanh Vân:

“Lý thiếu hiệp, có lời này không biết có nên nói hay không.”

“Phùng thánh nữ quá lời, mời nói...”

“Hai vị lệnh sư muội giao thủ không hề giữ lại, ngộ nhỡ bại lộ hết cả chiêu số khắc địch chế thắng thế này có ổn không? Vẫn biết hai chị hẳn là tin tưởng thiếu hiệp sẽ thắng được Lạc Thủy Thanh, nhưng...”

Không phải Phùng Thanh La không tin Lý Thanh Vân, thế nhưng đứng trước lợi ích quá lớn của tông môn, cô nàng không thể không lo lắng cho được. Theo Phùng Thanh La thấy, một trong hai người Đỗ, Tạ đáng nhẽ nên chịu thua, để người mạnh hơn tiến vào chung kết. Như vậy, cho dù Lý Thanh Vân có bại dưới tay Lạc Thủy Thanh thì cũng sẽ khiến tên tiểu đương gia bại lộ nhiều con bài tẩy, khiến chung kết chắc ăn hơn.

Lý Thanh Vân cười:

“Chắc là hai người bọn họ tò mò không biết thực lực của nhau ra sao nên mới làm vậy đó thôi.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv