Xuyên Qua Giấc Mộng Ngàn Năm

Chương 63: Đấu Thuyền Rồng Sóng Gió



Tam công chúa và Võ Yến Nhi đang đứng ở trên boong thuyền nhìn thấy Hà Bảo Ngân đi tới thì không khỏi cười.

"Ai ui... Nhìn xem mặt ai mang đầy xuân tình tới này..."

"Đúng nha, hai má đào hây hây..."

Thường ngày đều là Hà Bảo Ngân trêu chọc bọn họ, hiếm hoi lắm mới có cơ hội trả lại, hai người Tam công chúa và Võ Yến Nhi tâm tình thập phần vui vẻ.

Hà Bảo Ngân bị các nàng trêu, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn hai người.

"Hai kẻ xấu xa này..."

Đúng lúc này, tiếng trống "Thùng thùng thùng" vang dội truyền đến, những chiếc thuyền xanh đỏ đen trắng tựa như mũi tên rời khỏi dây cung phóng tới.

Bắc Yến là thuyền rồng màu trắng, lần trước bọn họ chiến thắng ở cuộc đua thuyền, cho nên tràn trề lòng tin, lần này là đích thân Ngũ hoàng tử và hai vị tướng trong quân bọn họ đến cầm lái.

Thanh Quốc là thuyền rồng màu đỏ, Thất hoàng tử của bọn họ tự mình ở trên một trong ba chiếc thuyền nước mình, đứng ra đánh trống.

Viêm Quốc là thuyền rồng màu xanh, Nhị hoàng tử của bọn họ lựa chọn đến cầm mái chèo một trong ba chiếc thuyền.1

Hoa Quốc thuyền rồng màu đen, Lôi tướng quân uy danh vang vọng trong tay hắn cầm một lá cờ nhỏ, nhàn nhã quơ qua quơ lại, như kiểu đang cổ vũ cùng chỉ huy, càng giống như đang đứng đó vung vẩy cờ chơi chơi thôi vậy.

Thương Quốc thuyền rồng màu lam, phò mã của bọn họ tự mình chỉ huy, hai bên là hai thuyền của hai tướng lĩnh có danh vọng.

Đại Nam thuyền rồng màu vàng, lần này Cảnh vương Lê Phán xuất trận, hai bên cũng là hai tướng lĩnh giỏi dẫn hai thuyền còn lại.

Những thuyền rồng lao vun vút trên sông, tiếng trống vang lên từng hồi giục giã. Từng chiếc thuyền một cùng nhau rượt đuổi bám sát nhau.

Thuyền rồng đỏ của Thanh Quốc cùng thuyền rồng trắng của Bắc Yến lúc này đang song song dẫn đầu tiến về phía trước, thuyền của Đại Nam theo sát phía sau, Thương Quốc và Viêm Quốc cũng không yếu thế tiếp tục bám sát phía sau, chỉ có thuyền rồng màu đen của Hoa Quốc rơi lại phía sau cùng.

Người dân đang chen nhau đứng xem ở hai bên bờ hào hứng hô to, ba người Hà Bảo Ngân đứng trên boong thuyền hoa, hồi hộp dõi mắt nhìn theo không dám chớp mắt.

Tam công chúa ngón tay trắng nõn níu lấy một góc y phục, khẩn trương nhìn chằm chằm đoàn thuyền rồng nổi bật nhất trên hồ.

Lúc này đã là giờ Tỵ, trên mặt hồ sóng nước lăn tăn lấp lánh, Thái Hòa đế ngồi ở vị trí cao trên đài quan sát, hài lòng, thích ý híp mắt, nhìn những chiếc thuyền rồng đang tranh đuổi, rượt bắt nhau trên mặt hồ.

Ở xung quanh tất cả những người có mặt đều khẩn trương dõi mắt nhìn theo đoàn thuyền rồng kia, thở mạnh cũng không dám.

Trong nháy mắt, sáu chiếc thuyền rồng do các hoàng tử của lục quốc đi đầu đã tiến đến khu vực trung tâm của dòng sông, thuyền rồng màu trắng của Bắc Yến lại giống lần trước, giành trước một bước, vượt qua ngay trước đầu thuyền rồng của Đại Nam.

Đúng lúc thuyền của Đại Nam do Cảnh Vương chỉ huy muốn vượt lên thì phát sinh biến cố.

Biến cố xảy ra trong nháy mắt, thuyền rồng của Đại Nam không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới đáy đột nhiên đã nứt ra một lỗ hổng lớn, thật nhiều nước từ đó tràn vào trong thuyền, các thủy thủ đang chèo thuyền cuống quít ném mái chèo đi thăm dò xem thế nào. Thế nhưng thuyền rồng được đặc biệt chế tạo vì mục đích tranh tài, cho nên vừa dài vừa hẹp, song song cũng chỉ có ngồi hai thủy thủ mà thôi, lúc này các thủy thủ đồng loạt làm ra động tác như vậy, thuyền rồng lập tức trở nên bất ổn, lắc lư dữ dội mấy lần, sau đó liền lật úp đáy lên trời, toàn bộ người trên thuyền đều rơi vào trong nước.

"Á..."

"Truyện gì xảy ra vậy"

"..."

Thái Hòa đế trông thấy cảnh tượng này lập tức ngồi thẳng người dậy, còn không đợi hắn nhìn rõ là chuyện gì đã xảy ra thì thuyền rồng đỏ của Thanh Quốc cùng với thuyền rồng xanh của Viêm Quốc cũng không chế không kịp mà đụng vào, tốc độ của thuyền rồng vốn rất nhanh, ba chiếc thuyền rồng lại đang ở rất gần nhau, căn bản là tránh không kịp.

Những người rơi xuống nước bất ngờ bị đụng trúng, trên mặt nước thoáng chốc đã xuất hiện màu đỏ loang dần ra khắp nơi, hiển nhiên là đã có người bị thương đổ máu. Hai chiếc thuyền rồng màu đỏ màu xanh đụng vào những người này xong, lại trượt tới trước một đoạn mới thật khó khăn mà ngừng lại được.

"Mau xuống cứu người..."

"Nhanh, xuống cứu người lên..."

Thất hoàng tử của Thanh Quốc, Nhị hoàng tử của Viêm Quốc, vội vàng phân phó thủy thủ trên thuyền của mình xuống cứu người.

Tất cả các thủy thủ đều đã trải qua tập luyện, bơi lội đương nhiên là không hề kém, nếu như bị rơi xuống nước thì không chỉ có thể tự cứu lấy mình, còn có thể đem cả Cảnh vương của Đại Nam cũng cứu lên, có điều quan trọng là vừa rồi hai con thuyền rồng kia tông trực diện vào nhưng người này, cho nên hiện tại không thể nói chính xác được cái gì nữa. Thủy thủ trên hai thuyền đều vội vàng nhảy xuống, nếu có thể cứu được Cảnh vương, như vậy chính là lập công lớn rồi.

Trong lúc đó có bốn năm tên thủy thủ nhìn trộm sắc mặt của một người đánh trống, khuôn mặt hắn lạnh lùng, gật đầu một cái nhẹ đến mức khó có thể nhìn ra, mấy gã thủy thủ này ngầm hiểu liếc nhìn nhau, sau đó cũng lao mình xuống nước.

Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, một chiếc thuyền rồng màu vàng khác của Đại Nam cũng đột nhiên cũng xảy ra chuyện, cũng giống như thuyền rồng của Cảnh vương, phía dưới đáy vỡ ra một lỗ hổng lớn, nước thi nhau tràn vào, các thủy thủ trông thấy phía trước xảy ra chuyện, vốn đã lo lắng bàng hoàng, bây giờ thuyền của mình cũng bị nước vào, lập tức trở nên hoảng loạn, thế là, thuyền rồng màu vàng cũng bị lật úp.

"Người đâu, mau đi cứu người lên cho trẫm..."

Sự cố bất thình lình ập đến, Thái Hòa đế gấp đến độ đứng dậy, lập tức phân phó thuộc hạ đi cứu người.

Mấy người của các đoàn sứ thần đang ngồi trên đài cũng đứng dậy, lo lắng mà nhìn nhau.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra chứ..."

"Chuyện này thật bất thường..."

"Mau tránh ra để ta nhìn một chút..."

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dân chúng ở hai bên bờ cũng giật mình, choáng váng, người nào gan lớn thì muốn chen lên phía trước nhìn cho rõ, xem đến cùng là chuyện gì đã xảy ra, kẻ nhát gan sợ hãi thì liều mạng lùi về sau, hoàng tử xảy ra chuyện, sơ ý một chút thì mạng nhỏ của mình không chừng cũng phải bỏ ở chỗ này. Kẻ trước người sau di chuyển hỗn loạn, chen chúc thành một đoàn, ngươi xô ta đẩy, rất nhanh từ bên trong đã truyền ra tiếng thét chói tai cùng tiếng la khóc.

Không ai quan tâm lo lắng đến những người này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào giữa sông Thiên Hồng. Chẳng bao lâu sau, Lê Hữu Quân đã mang cấm quân chạy tới, đem dân chúng đứng gần bờ hồ đều đuổi đi, rồi vây kín lấy bờ sông.

"Đây là có chuyện gì chứ? Ta phải qua đấy nhìn một chút..."

Tam công chúa nóng lòng, rối rắm muốn đến xem tình hình. Cảnh vương là thân ca ca cùng mẫu với nàng, ngày thường đối xử với nàng rất tốt, hắn xảy ra chuyện nàng vô cùng lo lắng. Hà Bảo Ngân nhớ đến lời căn dặn của Lê Hữu Quân, nàng giữ Tam công chúa lại.

"Không có chuyện gì đâu. Ngươi đừng có làm loạn..."

"Nhưng..."

"Không nhưng gì hết, ngươi đi qua chỉ làm sự tình thêm rối chứ không giúp được cái gì. Chi bằng cứ ở đây đi, đỡ vướng chân, vướng tay..."

Tam công chúa bị nàng nói, nhất thời câm nín, trong thiên hạ người dám nói như vậy với nàng ấy chắc cũng chỉ có Hà Bảo Ngân mà thôi.

Tam công chúa cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, đứng nhìn về nơi phát sinh sự cố.

Rất nhanh Cảnh vương đã được cứu lên, hắn được đưa lên bờ. Thái y rất nhanh cũng đã chạy tới.

Sau khi kiểm tra rồi làm một loạt động tác cấp cứu, mãi đến khi thái y đầu đã chảy đầy mồ hôi, nhưng Cảnh vương vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cả người hắn cũng lạnh theo, cảm thấy lần này cái đầu của hắn cũng phải dọn nhà rồi.

"Tránh ra..."

Đường Y mang theo hộp thuốc hấp tấp chạy tới. Hắn nhìn Lê Hữu Quân thi lễ.

"Vương gia..."

"Cứu người..."

Lời ít ý nhiều, Đường Y vội vàng quỳ xuống bên cạnh Cảnh vương, kiểm tra cho hắn, thấy hắn mạch đập vô cùng suy yếu, vội vàng ép ngực cho hắn.

Qua một thời gian ép ngực không hiệu quả, Đường Y từ bỏ liệu pháp này. Hắn lấy từ trong hộp đồ ra kim châm, lột toàn bộ đồ của Cảnh vương ra, liên tục ở các ***** ** hạ châm, sau đó ở trên bụng của hắn dùng nội lực đẩy vào.

"Ọc... ọc..."

Sau khoảng một khắc Cảnh vương đã ói ra nước trong bụng. Mắt từ từ mở ra, khuôn mặt cũng từ từ có chút huyết sắc.

"Phụ hoàng..."

"Không sao là tốt rồi...Không sao là tốt rồi..."

Thái Hòa đế đứng ở bên cạnh thấy nhi tử của mình tỉnh lại, lúc này trái tim mới bình ổn lại một chút.

Đối với kết quả này, Lê Xuân Khải thập phần tức giận, nhìn tình hình khi nãy dựa theo kế hoạch của hắn thiết kế, thuyền của lão ngũ là hắn sai người động tay động chân, những thủy thủ hắn phái xuống nước sau đó cũng đã bẩm báo, Cảnh vương lúc ấy còn chưa chết, chỉ là hôn mê, bốn năm người bọn hắn đang định đem Cảnh vương vây quanh, thừa dịp không có ai để ý, đánh một quyền vào huyệt thái dương của Cảnh vương, lại cố ý kéo dài chờ đến lúc Cảnh vương chết đuối rồi mới đem hắn từ trong nước kéo lên.

Đây đều là chuyện hắn đã sớm an bài tốt, nhưng khi bọn chúng muốn ra tay thì một chiếc thuyền kia bất ngờ úp xuống đúng vị trí đó, mấy thủy thủ kia còn nhanh chóng cứu được Cảnh vương ngay trước mí mắt của bọn chúng.

(còn tiếp)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv