Huỳnh Kha nghiêm túc chắp tay báo cáo công việc.
"Vương gia... Lục Quốc Hội Quân lần này tám phần Lễ Vương muốn ra tay... Theo tình báo gửi về, dạo gần đây Lễ Vương đang ráo riết liên lạc với Bắc Yến và La Quốc..."
"Xem ra nhị hoàng huynh nóng lòng quá rồi..."
Lê Hữu Quân nói nửa chừng lại rơi vào trầm mặc, sau một hồi mới nói tiếp.
"Bên Vinh Vương, Dụ vương thì thế nào?"
"Dạ vẫn không có động tĩnh gì ạ?"
"Ừm..."
Lục Quốc Hội Quân là một sự kiện lớn vô cùng quan trọng, Lục quốc tụ hội phô trương khẳng định vị thế của nước mình.
Cách thời gian diễn ra Lục Quốc Hội Quân, đoàn sứ thần của các nước lần lượt tới kinh thành Đại Nam.
Không khí tại đây vô cùng náo nhiệt. Lê Hữu Quân chịu trách nhiệm an bài, sắp xếp, bảo đảm an toàn cho các đoàn sứ thần lần này nên vô cùng bận rộn.
Hà Trí Quang ngày đó sau khi trở về đã cùng Hà Trí Bình và Lý Thu Huyền thương lượng tốt, nhờ ngoại công của mình chính là Tể Tướng đương triều tới đề thân cùng Võ Yến Nhi. Ban đầu có gặp một chút rắc rối, nhưng về sau không biết vì lý do gì mọi sự tự thông. Hai bên cùng trao đổi canh thiếp, chỉ còn chờ sau khi Lục Quốc Hội Quân kết thúc sẽ thành thân.
Hà Trí Quang chung thân đại sự được như ý nên cho dù công vụ bận đến chân không chạm đất, tâm tình vẫn luôn tốt vô cùng.
Sáu đoàn sứ thần đã vào kinh đầy đủ, Thái Hòa Đế liền mở tiệc lớn khoản đãi, Hà Bảo Ngân cũng nhận được thiếp mời cùng Lý Thu Huyền tiến cung dự tiệc.
Đối với những yến tiệc này Hà Bảo Ngân mới đầu còn cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại nàng chỉ hận không thể tránh mà thôi. Nhưng cũng rất may bên cạnh nàng còn có bằng hữu kiêm tẩu tẩu tương lai Võ Yến Nhi.
"Tẩu tử..."
Vừa gặp Võ Yến Nhi, Hà Bảo Ngân đã không dấu được ý cười. Võ Yến Nhi bị nàng gọi như vậy, mặt đỏ bừng lên, dẩu môi.
"Bảo Ngân... Ngươi lại cười ta..."
"Nào có... Nào có... Muội đây còn không phải vui quá mới như vậy hay sao? Tẩu đừng có trách..."
"Ngươi còn gọi..."
"Trước sau gì chẳng phải gọi, ta đây là luyện tập trước một chút cho quen mà thôi..."
"Ngươi..."
Võ Yến Nhi thật không thể cãi lại Hà Bảo Ngân, chỉ có thể lườm nàng một cái.
"Bảo Ngân, Yến Nhi... Thì ra các người đang ở đây vậy mà làm ta tìm mãi..."
Tam công chúa đã lâu không được gặp đồng bọn, hôm nay thấy các nàng vui đến muốn nhảy chân sáo.
"Ây yo...Xem ai đây này, Tam công chúa của chúng trở về rồi, còn trở lên thật xinh đẹp..."
Hà Bảo Ngân nhìn Tam công chúa không nhịn được mà chêu ghẹo.
"Bảo Ngân... Nửa năm không gặp tại sao tính tình của ngươi vẫn xấu như vậy chứ..."
Tam công chúa cười chỉ chỉ lên trán Hà Bảo Ngân mà mắng.
"Nàng ta ấy à, cả ngày chỉ lấy việc trêu chọc người khác là thú vui thôi..."
Võ Yến Nhi cũng góp vui. Ba người hỉ hả mà cười nói.
Yến tiệc lần này được tổ chức với quy mô vô cùng lớn, tất cả những món ăn đều là những đặc sản nổi danh, trong đó có cả món ăn được làm từ gạo Hồng Mao của Hồng Yến Cốc. Hà Bảo Ngân nhìn món bánh và cơm kia trong lòng không khỏi vui vẻ, hãnh diện...
Ở bên chỗ nam nhân, Lý Mộc nhìn mâm đồ ăn trước mắt cười nói.
"Hồng Yến Cốc này thật là càng ngày càng phát triển không tệ. Loại gạo thượng đẳng có một không hai này thật làm người ta mê luyến..."
"Đúng vậy? Chỉ là muốn mua đều rất khó..."
"Haizzz... Tất cả gạo đều đã được người đặt mua trước..."
"Trước đó nghe nói đấu giá thẻ VIP gì gì đó ta còn coi thường, giờ nghĩ lại khi ấy biết vậy cũng đến tranh lấy một tấm..."
Mấy người ở các đoàn sứ thần khác cũng nhao nhao nghị luận, ánh mắt hâm mộ mà nhìn Thái Hòa Đế. Điều này khiến lòng hư vinh của Thái Hòa Đế được thỏa mãn vô cùng.
Lý Mộc cười như không cười nhìn Lê Hữu Quân nâng lý.
"Lục Quốc Hội Quân lần này không biết có được cơ hội cùng Khánh Vương so tài hay không?"
Lê Hữu Quân nhàn nhạt nhìn qua hắn, cười như không cười mà nói.
"Lần đầu tiên Đại tướng quân tự mình xuất đầu, dĩ nhiên ta phải đón tiếp rồi..."
Lý Mộc ý cười càng thêm sâu. Hắn tính tình có chút cổ quái những lần Lục Quốc Hội Quân trước đó hắn đều tìm cớ tránh đi. Nhưng lần này hắn tới là có mục đích riêng.
"Không biết Khánh Vương có ý muốn cùng ta cược một ván..."
"Không biết Lý Mộc tướng quân muốn cược gì?"
Lý Mộc cười lên ha hả, nói.
"Ngưỡng mộ tài thiện xạ của Khánh Vương đã lâu, hay là chúng ta so cái này đi. Nếu ta thắng, thứ ta muốn chính là Một trăm bao gạo Hồng Mao, một bao giống và bí quyết trồng lúa Hồng Mao..."
Lê Hữu Quân không khỏi cười lạnh một tiếng, hóa ra tên này chờ hắn ở đây.
"Vậy nếu là ta thắng không biết ta được cái gì?"
"Haha... Nếu Khánh Vương thắng vậy ta sẽ Trường Bạch trang của ta sẽ là của ngươi..."
Lý Mộc vô cùng sảng khoái mà đáp. Tất cả những người có mặt đều không khỏi há mồm trợn mắt, Trường Bạch sơn rộng ngàn dặm, tài phú dồi dào còn có cả một mỏ vàng, vậy mà Lý Mộc ngay cả chớp mắt cũng không có liền mang ra cá cược, hắn không sợ mất cả chì lẫn chài sao.
Lê Hữu Quân ra chiều suy nghĩ, thâm sâu mà nhìn Lý Mộc một cái.
"Được, ta cùng Lý Mộc tướng quân ngài cược..."
Lê Hữu Quân vừa dứt lời toàn trường xôn xao. Những nước còn lại cũng rối rít mà thương nghị.
"Ta cũng muốn cược..."
"Ta cũng muốn..."
"Ta cũng cược...'
"Ta cũng có hứng thú nha..."
Mấy người của sứ đoàn nước khác sau khi thương nghị xong liền lên tiếng, họ cũng muốn cược. Không thể không nói lợi ích của vụ cá cược này quá hấp dẫn làm sao có người nào bỏ qua cho được.
Cứ như vậy tạo thành một thế trận cá cược lớn nhất từ trước đến nay. Sự kiện này càng làm tăng phần kịch tính cho Lục Quốc Hội Quân.
Thời gian như gió thoảng qua, chớp mắt cũng đã đến ngày chính thức diễn ra Lục Quốc Hội Quân.
Hạng mục tranh tài đầu tiên chính là đấu thuyền rồng.
Đây là hạng mục đầu tiên của Lục Quốc Hội Quân nên càng tập trung sự chú ý khắp thiên hạ. Bởi vì đây là sự kiện trọng đại, liên quan tới mặt mũi quốc gia, Đế hậu đều phải tham dự, cho nên trước đó Thái Hòa Đế đã hạ một đạo ý chỉ, tất cả nam tử có quan chức tước vị, nữ quyến nhà quan lại, đều phải có mặt. Bởi vì thời gian tranh tài thuyền rồng là buổi trưa, cho nên bọn họ nhất định phải đuổi tới trước khi giờ Tỵ, cũng không thể để cho Đế hậu chờ đám thần tử bọn họ được.
Cho nên trời còn chưa có sáng, Hà Bảo Ngân vốn đam mê ngủ nướng đã bị dựng dậy chải đầu, thay y phục, cùng phụ mẫu và ca ca vội vàng ăn xong đồ ăn sáng, liền lên đường.
Trời vừa mới tờ mờ sáng, trên đường hướng về phía cửa thành lại tràn đầy xe ngựa, đều là người nhà quan lại đi tham gia đấu thuyền rồng. Định An Hầu phủ đã phân gia nên lần này chỉ xuất động hai chiếc xe ngựa.
Lão Phu Nhân được Hà Thanh Nhân và Mai Minh Huệ dìu ra cửa, sắc mặt tươi hơn ngày thường rất nhiều.
Mai Minh Huệ len lén liếc trộm về hướng Hà Trí Quang, khuôn mặt hơi ửng hồng.
Xe ngựa đại khái chạy được nửa canh giờ, cuối cùng đã tới đích. Năm nay bố trí cuộc thi thuyền rồng toàn bộ do Nhị hoàng tử chủ trì, Hà Bảo Ngân vịn cánh tay Dương Nhung xuống xe ngựa mới phát hiện.
Hai bên bờ sông Thiên Hồng người đông nghìn nghịt. Chỉ thấy mười mấy thuyền rồng hẹp dài xếp thành một hàng, phía trước mỗi một thuyền rồng đều có một hình đầu rồng rất khoa trương, hai mạn thuyền trái phải đều ngồi đầy người, trên mỗi một chiếc thuyền rồng có tất cả hai mươi mốt người, hai mươi người chèo, bởi vì trên mỗi mũi thuyền đều có một người cổ động, cho nên có một người chịu trách nhiệm đánh trống.
Lúc này tiếng trống một tiếng tiếp một tiếng từ những thuyền rồng này truyền tới, nghe khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.
Điểm quan sát của cuộc thi thuyền rồng xây dựng trên một tòa đài cao, phía trên sắp xếp rất nhiều ghế dựa, chính giữa là một cái long ỷ lớn nhất xa hoa nhất, đương nhiên là để cho Thái Hòa đế ngồi, còn lại năm vị trí trang nghiêm khác ở trên đài cao này, đều là dành cho sứ thần ngũ quốc còn lại. Một số vị trí khác thấp hơn một bậc, nhưng cũng vô cùng tôn quý ở phía sau Thái Hòa Đế kia là dành cho quyền quý số một, số hai Đại Nam, càng gần Thái Hòa đế, quyền lực càng lớn.
Chẳng qua lúc này, Thái Hòa đế và các đoàn sứ thần còn chưa tới, trên đài cao cũng chưa có người ngồi.
Hai bên đài cao xếp một hàng mái che, chòi che nắng của Định An Hầu phủ cũng ở trong số đó.
Lúc mọi người Định An Hầu Phủ tiến vào, trong mấy chòi bên cạnh đã tụ tập không ít người. Tất cả đều đang cùng nhau tán gẫu, bầu không khí xem bề mặt tương đối hài hòa.
Bên này Hà Bảo Ngân cùng Lý Thu Huyền đang muốn ngồi xuống thì đã thấy đại phu nhân, thê tử của Hà Kính Triển, Lã Thu mang theo mấy người đại phòng đi tới. Ngay sau các nàng là Nhị phu nhân Tô Mẫn mang theo người nhị phòng tới.
"Lão phu nhân..."
Lã Thu nhìn thấy lão phu nhân, mỉm cười phúc thân gọi một tiếng.
Lão phu nhân nhìn nàng ta trong mắt cũng ánh lên ý cười, đứa con dâu này đúng là làm bà ta hài lòng vô cùng, gia thế tốt, Hà Kính Triển mới lấy nàng vào cửa đã liền có thể thăng lên hai cấp quan, bụng nàng cũng không chịu thua kém đã mang thai, thật đúng nữ nhân có phúc khí.
"Ôi ôi... Tức phụ lão đại, ngươi đang mang thai, không cần cầu kỳ lễ nghĩa, cẩn thận một chút mau lại đây ngồi xuống nào..."
"Vâng..."
Lã Thu cười nhẹ một tiếng, để người hầu đỡ mình đến ngồi xuống ghế ngồi bên cạnh lão phu nhân.
Lý Thu Huyền nhìn vị trí Lã Thu ngồi chân mày thoáng cau lại, đó là vị trí dành cho nữ nhi của nàng.
"Đại tẩu, vị trí tẩu đang ngồi là chỗ của Bảo Ngân..."
(còn tiếp)