*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau. Khương Ngưng Túy dậy rất sớm. Nói cho chính xác thì, nàng là bị lạnh đến tỉnh.
Không biết có phải là bởi vì trong hoàng cung lạnh hơn so với những nơi khác hay không. Khắp nơi đều tràn ngập khí tức u lãnh thanh hàn, tựa hồ tất cả những thứ ẩn giấu bên trong đều đang ngủ đông chờ ngày nảy mầm. Loại cảm thụ này giống như thấm vào cốt tủy rất khó chịu, cho dù cung điện có ấm lô sưởi ấm thì vẫn không cách nào xua tan.
Thanh Phù dựa theo thân ảnh Khương Ngưng Túy đi đến tiền điện, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy nàng đang đứng dưới tàng cây hạnh trong viện, lãnh phong mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa hạnh phả vào mặt, nhánh cây chập chờn theo gió, trong một mảnh hoa, dung nhan của nàng đặc biệt thanh lệ xuất trần.
"Nương nương." Thanh Phù bất giác nhìn đến thất thần, đến khi nàng giật mình hồi thần mới vội vàng nhẹ giọng nói:
"Doanh phu nhân cầu kiến."
Khương Ngưng Túy ôm ấm lô trong lòng, xoay người lại hỏi:
"Ấy..." Thanh Phù có chút sửng sốt, thần sắc mơ mịt trên mặt chợt lóe, lập tức liền đáp:
"Nương nương có phải đã nhớ nhầm hay không? Ngâm Tương các là nơi của Mị phu nhân. Hiện giờ cầu kiến chính là Doanh phu nhân ở Tú Xuân các."
Quá nhiều tên quả thực là không nhớ được, Khương Ngưng Túy hơi ngạc nhiên, sau đó mới lên tiếng.
"Truyền vào đi."
- ---
Lúc Thôi Doanh bước vào Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy đã ngồi ở giữa điện. Nghe được tiếng bước chân của người kia từ xa đến gần, nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.
"Thiếp thân bái kiến Thái tử phi."
Khuôn mặt Thôi Doanh trời sinh nhu mị, dáng vẻ tránh né không dám đối mặt với ánh mắt của Khương Ngưng Túy lộ ra mấy phần điềm đạm đáng yêu, tướng mạo mặc dù không bằng Liễu Hoán Tuyết cùng Dương Tư Mị, nhưng gương mặt lại làm người khác thấy yêu thương.
Khương Ngưng Túy quan sát hồi lâu mới phát hiện Thôi Doanh vẫn giữ tư thế hành lễ như cũ, chưa từng đứng dậy. Nàng bừng tỉnh nhớ đến lễ tiết trong cung, nhẹ nói:
"Đứng lên đi."
"Tạ Thái tử phi."
"Ngồi đi." Khương Ngưng Túy tỏ ý Thôi Doanh có thể đến ngồi, sau đó một bên phân phó.
"Thanh Phù, dâng trà."
Thôi Doanh ngồi xuống, ngôn hành cử chỉ hiện ra mấy phần cẩn trọng cùng dè dặt, thấp giọng nói:
"Không biết Thái tử phi mấy ngày nay thân thể đã tốt hơn chưa?"
"Đã không có gì đáng ngại." Khương Ngưng Túy lãnh đạm nói, thấy dáng vẻ băn khoăn của Thôi Doanh, nàng lại bổ sung một câu:
"Thiếp thân quan tâm Thái tử phi vốn là chuyện nên làm, Thái tử phi nếu cảm ơn, vậy thì thật chiết sát thiếp thân rồi."
Ở trong Đông cung này, Khương Ngưng Túy đã thấy qua Dương Tư Mị hiêu trương bạt hổ*, cũng đã thấy qua người trầm tĩnh hiểu chuyện như Liễu Hoán Tuyết, nhưng e lệ nhu nhược giống như Thôi Doanh, nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy.
(*Hung hăn, phách lối.)
Khương Ngưng Túy không khỏi nhìn nàng nhiều một chút, không nói gì thêm.
"Thân thể Thái tử phi mới vừa khôi phục, thiếp thân đặc biệt tự mình hầm một chút canh bổ dưỡng, không biết Thái tử phi có hứng thú thưởng thức không?"
Khương Ngưng Túy thả tách trà trong tay xuống, nàng có chút tò mò nhìn về phía Thôi Doanh, hồi lâu mới cười nói:
"Làm phiền ngươi phí tâm."
"Hân nhi, còn không mau mang canh đến."
Thiếp thân cung nữ đứng ở phía sau Thôi Doanh liền vội vàng hành lễ sau đó nhanh chóng lui xuống.
Thanh Phù lúc này trùng hợp đã bưng trà đến, nàng loáng thoáng nghe thấy Khương Ngưng Túy cùng Thôi Doanh trò chuyện, trên mặt nàng chợt hiện lên vẻ lo âu, trong lòng không biết tại sao lại cảm thấy không ổn.
Sau khi dâng trà đến cho Thôi Doanh, Thanh Phù yên lặng lui đến phía sau Khương Ngưng Túy, trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an.
Một lúc lâu sau, Hân nhi mang theo một chén canh trở lại trên điện, chỉ là sắc mặt nàng rõ ràng có chút gấp, bước chân cũng theo đó tăng nhanh, theo sau nàng là Lục Hà thủ ở ngoài điện.
"Nương nương, Thôi phu nhân." Lục Hà hướng đến chỗ hai người đang ngồi hành lễ một cái, sau đó nói với Khương Ngưng Túy.
"Trắc phi nương nương đến, có mời vào hay không ạ?"
Theo dư quang nơi khóe mắt, Khương Ngưng Túy nhìn thấy bàn tay nắm ly trà của Thôi Doanh cứng đờ. Nàng bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt.
"Mời vào."
Lục Hà gật đầu lui ra. Thôi Doanh lúc này mới một lần nữa cười lên, nhìn Hân nhi đem canh dâng cho Khương Ngưng Túy.
"Tài nấu nướng của thiếp thân không tốt, để Thái tử phi chê cười."
Nước canh hầm rất đậm đà, dường như người làm canh đã bỏ ra rất nhiều công sức. Khương Ngưng Túy cầm muỗng nhẹ khuấy, nghiêng đầu đã nhìn thấy Liễu Hoàn Tuyết xuất hiện trong điện, phía sau còn có một bạch y nữ tử. Đến khi các nàng đến gần, Khương Ngưng Túy mới nhận ra nữ tử bên người Liễu Hoán Tuyết không phải ai khác mà chính là nữ hộ vệ nàng đã gặp trên hành lang hôm đó --- Trì Úy.
"Tỷ tỷ." Liễu Hoán Tuyết đi đến trước người Khương Ngưng Túy, đôi mắt cười cong lên thành vầng trăng khuyết. Nàng nói xong, nghiêng đầu nhìn về phía Thôi Doanh đang ngồi một bên, kinh ngạc nói:
"Doanh phu nhân cũng ở đây?"
Lời nói của Liễu Hoán Tuyết thoái mái tự nhiên, nhưng lại khiến Thôi Doanh bất giác sắc mặt trầm xuống. Nàng tiếp tục nhặt lên nụ cười, nói:
"Thiếp thân đến thăm Thái tử phi, thuận tiện hầm một chút canh bổ cho Thái tử phi."
"Vậy sao? Nói đến canh, ta quả thật cũng đang có chút đói." Liễu Hoán Tuyết cười nhẹ, nói tiếp:
"Không biết có còn phần của ta hay không nhỉ?"
Thôi Doanh nghe vậy, vội vàng phân phó Hân nhi đứng phía sau.
"Còn đứng đó làm gì, không mau mang canh lên cho Trắc phi."
Liễu Hoán Tuyết bình thường nếu không có chuyện gì sẽ không bao giờ chủ động đến Chiêu Linh điện, cho nên Khương Ngưng Tuy nhìn Liễu Hoán Tuyết ngồi bên kia, bất giác cảm thấy hiếu kỳ với ý đồ lần này của nàng.
Trong lòng đang khó hiểu, đột nhiên nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết đã đi đến gần, nhìn chén canh trong tay mình, cười nói:
"Thật là thơm a, xem ra Doanh phu nhân nhất định bỏ không ít công sức nhỉ?"
Nghe thấy lời của Liễu Hoán Tuyết, Thôi Doanh bất giác khẽ siết lấy váy của mình, lúng túng cười nói:
"Trắc phi chê cười rồi."
Bầu không khí bởi vì sự hiện diện đột ngột của Liễu Hoán Tuyết mà trở nên giương cung bạt kiếm, tựa như sắp bốc cháy. Khương Ngưng Túy không rõ nguyên do trong đó, nàng thấy Liễu Hoán Tuyết nhìn chằm chằm chén canh trong tay mình, dáng vẻ rất muốn ăn, liền dứt khoát đưa chén canh đến trước mặt người kia.
"Nếu Trắc phi đói bụng, vậy chi bằng hãy dùng trước đi."
"Vậy thì cảm ơn tỷ tỷ." Liễu Hoán Tuyết cũng không khách khí gì, tự ý nhận lấy chén canh, sau đó lại cười nhìn Thôi Doanh, thẳng thắn hỏi:
"Doanh phu nhân sẽ không để tâm chứ?"
Từ lúc Liễu Hoán Tuyết đi đến Chiêu Linh điện, nét mặt của Thôi Doanh luôn khó có thể nén được khẩn trương thận trọng. Hiện giờ nghe Liễu Hoán Tuyết nói lời này, nàng liền vội vàng khoát tay, luôn miệng nói:
"Dĩ nhiên, dĩ nhiên..."
Nhận được câu trả lời của Thôi Doanh, Liễu Hoán Tuyết cúi đầu uống một ngụm canh, nàng liếm khóe miệng một cái, nói:
"Khó trách Thái tử xưa nay luôn thích uống canh của Doanh phu nhân. Đây quả thật là mỹ vị." Nói xong, Liễu Hoán Tuyết bất giác lại uống nhiều thêm mấy ngụm, đột nhiên thần sắc trầm xuống.
"Chỉ là, ta hình như nếm được mùi của hạt sen."
Hai chữ 'hạt sen' vừa phát ra, thần sắc của tất cả mọi người trong điện cũng trở nên ngưng trọng, nhất là Thôi Doanh, gương mặt thoáng chốc tái nhợt, cực kỳ đáng thương.
Khương Ngưng Túy không rõ biến cố trong đó, nàng quay đầu nhìn Thanh Phù, lại thấy Thanh Phù cũng nhíu mày, vẻ mặt ẩn nhẫn cùng phức tạp nhìn Thôi Doanh.
"Ta nhớ, lúc tỷ tỷ mới vừa vào cung có một lần không cẩn thận ăn nhầm điểm tâm chứa hạt sen. Đêm đó liền phát sốt không hạ, bệnh không dậy nổi. Sau đó thái y đến chẩn trị, phát hiện tỷ tỷ bị mẫn cảm với hạt sen." Thả cái muỗng trong tay xuống, Liễu Hoán Tuyết nhìn về phía Thôi Doanh sắc mặt thoáng chốc trở nên xám như tro, nhưng lời nói lại là nói với Thanh Phù.
"Thanh Phù, Doanh phu nhân có lẽ là quý nhân nên có nhiều chuyện không thể nhớ được, nhưng ngươi là thiếp thân thị tỳ, sao lại sơ ý như vậy?"
Thanh Phù liền vội vàng quỳ xuống, nói:
"Nô tỳ đáng chết."
"Ta nghĩ, Doanh phu nhân bất quá cũng là nhất thời sơ suất, mong rằng tỷ tỷ đừng nên quá mức trách nàng."
Thôi Doanh lúc này đã ngồi không yên, chân nàng mềm nhũn, thân thể từ trên ghế lập tức quỳ xụp xuống, run giọng cầu xin tha thứ.
"Thái tử phi thứ tội, thiếp thân biết sai rồi."
Hiện tại, Khương Ngưng Túy nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình, tất cả hiểu biết của nàng về Thái tử phi vô cùng ít, nếu không phải Liễu Hoán Tuyết kịp thời xuất hiện có lẽ chén canh này đã nằm trong bụng nàng, hậu quả lại là không thể tưởng tượng nổi. Khương Ngưng Túy nghiêng đầu, thấy Liễu Hoán Tuyết vẫn đang uống canh, dường như những thứ nên nói nàng đã nói xong, mọi chuyện kế tiếp đều dựa vào tâm tình của Khương Ngưng Túy mà xử lý.
Mới lúc nãy, Liễu Hoán Tuyết đã mở miệng cầu tình cho Thôi Doanh. Nếu Khương Ngưng Túy vẫn nhất mực không bỏ qua, e là dễ dẫn đến lời ra tiếng vào, nói nàng đường đường là Thái tử phi lại không đủ đại lượng.
"Ta biết ngươi cũng là nhất thời sơ ý, huống chi Trắc phi vừa nãy đã nói giúp ngươi, chuyện này ta cũng không so đo nữa." Khương Ngưng Túy thờ ờ đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói:
"Đứng lên đi."
"Tạ Thái tử phi." Thôi Doanh nói xong, chần chờ trong chốc lát sau đó chuyển sang Liễu Hoán Tuyết, thấp người cúi đầu không nhìn rõ thần sắc, ngay cả âm thanh cũng không thể nghe ra thần thái bên trong.
"Tạ Trắc phi."
Khương Ngưng Túy nhấp một ngụm trà không nói gì. Liễu Hoán Tuyết lại tiếp lời:
"Tỷ tỷ tuy nói không so đo nhưng ngươi cũng nên xét lại mình. Lui xuống trước đi."
Thôi Doanh chậm rãi đứng dậy lui ra. Trì Úy từ nãy đến giờ đều nhất mực im lặng đứng ở phía sau Liễu Hoán Tuyết đột nhiên cũng bước ra một bước, chấp tay hướng Khương Ngưng Túy hành lễ, sau đó theo thân ảnh của Thôi Doanh biến mất trong Chiêu Linh điện.
"Trì Úy đi theo ta nhiều năm, không quen theo quy tắc, mong rằng tỷ tỷ đừng để ý."
Khương Ngưng Túy khắc chế sự khác thường trong lòng, cười đáp:
"Không sao."
"Ngô vương đã hồi kinh, tối nay sẽ thiết yến ở Dịch trì. Canh giờ không còn sớm, tỷ tỷ vẫn nên sớm chuẩn bị đi." Liễu Hoán Tuyết đứng dậy.
"Ta sẽ không quấy rầy tỷ tỷ."
Nàng xoay người muốn đi. Đột nhiên bước chân dừng lại một chút, giống như là nghĩ đến chuyện gì, nàng xoay người cười sáng lạng hướng đến Khương Ngưng Túy, nói:
"Trong cung khắp nơi đều là cạm bẫy, cho dù là người thông minh hơn nữa cũng khó lòng phòng bị. Tỷ tỷ sau này vạn phần phải cẩn thận."
- ----
Thân ảnh Liễu Hoán Tuyết đã rời khỏi rất lâu nhưng ánh mắt Khương Ngưng Túy vẫn dừng ở phương hướng nàng rời đi, lặng lẽ xuất thần.
Nàng vốn cho rằng, chỉ cần ở trong cung an phận thủ thường, với thân phận Thái tử phi tôn quý, nàng sẽ có thể an ổn vượt qua quãng đời còn lại. Hiện tại nghĩ đến, đó quả thật là một hy vọng xa vời. Bất luận nàng có không tình nguyện tiếp nhận thế nào thì đây cũng là lúc phải tập quen với cuộc sống trong cung, bắt đầu tiếp nhận thân phận hiện nay của nàng. Nàng đã không thể quay về được nữa, thứ bây giờ nàng phải học là làm thế nào ở trong hoàng cung này từng bước từng bước tính toán, cố gắng sống sót.
- ----
Thôi Doanh một đường thất hồn lạc phách bước ra Chiêu Linh điện. Thân người từ từ đến gần bên cửa sổ, nhịp bước bỗng nhiên liền chậm lại, sau đó dừng ở dưới hiên cửa sổ, không bước tiếp nữa.
"Doanh phu nhân nếu tò mò, sao không vào điện cùng các nương nương đàm đạo nhỉ?"
Một thanh âm thanh lãnh tựa như nước lạnh rơi xuống. Thôi Doanh nhận ra chủ nhân của thân ảnh kia, nàng vội vàng đứng thẳng người, nháy mắt đã nhìn thấy Trì Úy đang đứng ở phía sau nàng, bạch y như tuyết, biểu tình trên mặt thanh lãnh đến bất cận nhân tình.
"Không cần." Khuôn mặt luôn luôn ôn uyển như hoa sen của Thôi Doanh hiện lên vài tia không vui. Nàng nghiêng đầu nhìn thấy Hân nhi trùng hợp đang bưng canh đến, lạnh lùng nói:
Thôi Doanh từ trước đến giờ luôn nhu nhược hiện giờ trên mặt lại lộ ra một nụ cười châm chọc, thoáng chốc đã biến mất. Nàng hừ lạnh một tiếng, dẫn Hân nhi rời đi.
Bất quá chỉ là một nô tài! Ỷ vào Liễu Hoán Tuyết được sủng ái liền vô pháp vô thiên. Đợi sau này nàng đắc sủng rồi nhất định sẽ đem nàng ta cùng Liễu Hoán Tuyết đạp dưới chân, để cho các nàng cũng nếm thử một chút mùi vị bị người khác khi dễ!
Đưa mắt nhìn thân ảnh Thôi Doanh đi xa, Trì Úy mới xoay người định rời khỏi lại nhìn thấy Liễu Hoán Tuyết lúc này cũng đã đi ra ngoài điện, nhẹ nghiêng đầu nhìn nàng. Băng thiên tuyết địa trong mắt nhẹ rút đi, giống như nước suối trong xuân tháng ba, chậm rãi chảy đến.
"Nàng ta đang nghe lén sao?"
Trì Úy im lặng gật đầu, sau đó thân người đi ngang qua Liễu Hoán Tuyết, theo một đường lúc đến đi trở về.
Lưu lại một mình Liễu Hoán Tuyết đứng trong màn tuyết trắng xóa. Lãnh phong kéo đến, làm cho thân ảnh của nàng càng trở nên vô cùng đơn bạc yếu ớt, lộ ra chút vị đạo mỏng manh.
Hơn mười năm rồi, giọt nước cũng có thể xuyên thủng đá. Nhưng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn ngươi quay lưng, từng bước từng bước đi xa khỏi thế giới của ta. Thời gian tựa như vĩnh viễn dừng lại ở năm đó, đáng tiếc người lại luôn hướng về phía trước cho nên chúng ta cũng không thể nào quay về được.
"Ngươi hận ta."
Dưới những cơn liệt phong gào thét, lời của Liễu Hoán Tuyết nhẹ như vậy, đạm như thế, vừa ra khỏi miệng liền bị gió rét bên người cuốn đi, giống như nỗi đau của nàng, viễn viễn sẽ không có người biết được.