Xuyên qua cửu khúc hành lang, thân ảnh Nhan Quân Nghiêu dần dần đến gần, một cỗ u ám đè ép lòng người thẳng tấp tấn công đến, bầu không khí yên lặng đến quỷ dị.
Rõ ràng đã đủ đè nén, Khương Ngưng Túy trầm mặc quay đầu trở lại liền nhìn thấy Nhan Y Lam lại chỉ lo tự mình thưởng thức rượu. Nhận thấy nàng ném đến ánh mắt bất an, người kia cũng chẳng qua là trấn an cười một tiếng.
"Không phải đã nói với ngươi, bảo ngươi trốn xa một chút sao?" Mai hoa tửu nhưỡng tỏa ra mùi hương thoang thoảng, Nhan Y Lam chỉ tự mình uống mấy ngụm liền có chút men say.
"Ngươi nếu không muốn bị ngộ thương thì ngoan ngoãn đứng ở một bên đi.".
Thần sắc trên mặt của Nhan Quân Nghiêu cũng không có bao nhiêu thiện ý, thậm chí mang theo chút tức giận. Khương Ngưng Túy không cần nhìn cũng đã cảm giác được người đến không có ý tốt, nhưng Nhan Y Lam vẫn không bày tỏ gì, dường như Nhan Quân Nghiêu còn không bằng mấy ly rượu trước mặt nàng.
"Thái tử."
Khương Ngưng Túy mới vừa lên tiếng, Nhan Quân Nghiêu đã đến trước mắt nàng. Im lặng quét qua Khương Ngưng Túy, sắc mặt Nhan Quân Nghiêu vẫn lạnh tuấn như cũ, hắn chẳng qua chỉ mơ hồ ứng thanh, sau đó liền ngang qua Khương Ngưng Túy đi vào bên trong tiểu đình.
"Hoàng tỷ, ta mới vừa đến Chiêu Linh điện thăm Ngưng Túy, không ngờ hạ nhân nói hoàng tỷ đã trước một bước hẹn Ngưng Túy ra ngoài." Nhan Quân Nghiêu vừa nói, ánh mắt ảm đạm rơi vào trên người Khương Ngưng Túy.
"Không biết hoàng tỷ hẹn Ngưng Túy đến đây là vì chuyện gì?"
"Bất quá nói chút chuyện nhà thôi." Nhan Y Lam qua loa trả lời, lại mỉm cười nói tiếp:
"Chẳng lẽ bản cung làm gì còn cần phải hướng Thái tử ngươi tấu lại sao?"
"Chuyện của hoàng tỷ tất nhiên không cần nói rõ với ta, chẳng qua là..." Nhan Quân Nghiêu bất động thanh sắc cười một tiếng, thanh âm bỗng nhiên chuyển biến đột ngột.
"Ngưng Túy dù sao cũng là phi tử của ta, ta hy vọng hoàng tỷ có thể kiêng kỵ một chút, tránh cho dẫn đến lời ong tiếng ve."
Tựa hồ là nghe được chuyện không thể đáng cười nhạo hơn, Nhan Y Lam nhẹ giọng giễu cợt.
"Xem ra Thái tử vẫn còn nhớ Ngưng Túy là phi tử của ngươi."
"Là của ta, ta tự nhiên sẽ nhớ." Sắc mặt Nhan Quân Nghiêu vẫn trầm định như cũ, thanh âm vẫn không tự chủ lộ ra lãnh ý.
"Chỉ mong hoàng tỷ cũng sẽ nhớ."
Rượu ấm trượt vào cổ họng, Nhan Y Lam híp mắt một cái, ánh mắt nhìn Nhan Quân Nghiêu vừa nguy hiểm lại vừa xinh đẹp.
"Ngươi có biết trong rất nhiều hoàng tử, vì sao bản cung chỉ thay ngươi bảo vệ ngôi vị Thái tử ba năm hay không?"
Nhan Quân Nghiêu nghe thế, nhẹ giọng cười khẩy.
"Bởi vì ngôi vị Thái tử của ta là do phụ hoàng khâm tứ, ngay cả là hoàng tỷ cũng không thể thay đổi sự thật này."
"Không." Nhan Y Lam lắc lư ly rượu trong tay, một cỗ hương rượu được hàn khí bao bọc xông vào mũi.
"Bởi vì ngươi ngu xuẩn, bởi vì ngươi hỉ nộ tất cả đều biểu lộ ra ngoài, bởi vì trong các hoàng tử, ngươi là người dễ không chế nhất."
Lời của Nhan Y Lam tựa như một mũi tên ngầm bằng hàn băng, từng lời châu ngọc lộ ra miệt thị cùng lãnh ý, ngay cả Khương Ngưng Túy đứng một bên cũng bất giác cau mày, huống chi là Nhan Quân Nghiêu. Lời này đối với một người mà nói là sự đả kích vô cùng lớn, huống hồ người kia hiện giờ vẫn đường đường là Thái tử, tương lai chính là vua của Nhan Quốc.
"Bản cung ban đầu nếu có thể thay ngươi giữ được ngôi vị Thái tử thì hôm nay đồng dạng cũng có thể phế ngươi." Nhan Y Lam nhẹ nhấp ngụm, tầm mắt vượt qua mép ly liếc nhìn Nhan Quân Nghiêu một cái.
"Ngô vương hai ngày tới sẽ trở về cung, Thái tử nếu có thời gian nhàn hạ thoái mái tranh đua cùng ta, vậy không bằng suy nghĩ thật kỹ làm thế nào để ứng đối hắn đi.".
Từ góc độ của Khương Ngưng Túy có thể rõ ràng nhìn thấy bàn tay trái bên người Nhan Quân Nghiêu từ từ siết chặc, nắm thành quyền. Nàng mơ hồ bắt đầu biết, trận chiến tranh này là bởi vì nàng mà nổi lên, nàng cho đến bây giờ đều không phải mồi dẫn lửa, chân chính đưa đến loại cục diện này giữa Nhan Y Lam và Nhan Quân Nghiêu chính là quyền lợi cùng địa vị ép buộc.
Nhan Quân Nghiêu chậm rãi mở miệng, vô cùng ẩn nhẫn đáp lời.
"Ân."
"Mấy năm nay, Ngô vương ở Đông Sở không ngừng chiêu binh mãi mã, dã tâm tất nhiên không cần phải nói. Ngươi mới vừa trở về cung, triều đình trong ngoài đều hỗn loạn bất an, Ngô vương đặc biệt chọn lúc này tiến cung diện kiến, chắc hẳn cũng đã có chuẩn bị."
Nhan Quân Nghiêu rời cung ba năm, nhưng ý của Nhan Y Lam hắn vẫn có thể hiểu rõ. Lúc đó, tiên hoàng băng hà, tuy nói đã khâm định hắn làm Thái tử, đặc xá Trưởng công chúa nhiếp chính phụ tá. Ngô vương lúc đó là Tam hoàng tử, ý đồ cùng hành vi mưu phản của hắn lộ ra rất rõ. Nếu không phải sau đó quốc vương của Ương Quốc xuất binh tiếp viện trấn áp, chỉ sợ Ngô vương đã sớm sách động mưu phản. Sau đó, Nhan Y Lam sắc phong hắn làm Ngô vương, lệnh hắn đi Đông Sở, nguy cơ tiềm ẩn trong trận này rốt cuộc mới tạm thời được hóa giải.
"Cho nên, ý của hoàng tỷ là..."
"Ngoại trừ nghe lời bản cung, ngươi không có biện pháp nào tốt hơn." Nhan Y Lam đặt ly rượu xuống, mê túy trong mắt đã tan hết, hào quang nóng bỏng lại khiếp người.
"Ngươi bây giờ, muốn giở thủ đoạn trước mặt Ngô vương đơn giản chính là không biết tự lượng sức mình."
"Vậy trái lại làm phiền hoàng tỷ phí tâm rồi." Nhan Quân Nghiêu nói xong lại khẽ hừ một tiếng, sau đó xoay người nói với Khương Ngưng Túy đang đứng một bên.
"Ngưng Túy, còn ngây ngốc ở đó làm gì, theo ta hồi cung."
Khương Ngưng Túy nghe vậy đầu tiên là nhìn về phía Nhan Quân Nghiêu, cuối cùng rơi vào trên người Nhan Y Lam, ánh mắt nàng vừa vặn chạm phải ánh mắt Nhan Y Lam. Dường như biết được sự luống cuống của Khương Ngưng Túy trong giờ phút này, đôi mắt lạnh lùng của Nhan Y Lam thoáng chốc mỉm cười, như gió xuân nhẹ lướt qua mặt hồ.
Nhan Y Lam uể oải khoát tay, Khương Ngưng Túy nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng bất giác lại nhìn nàng nhiều một chút, không ngờ tiếng bước chân thúc giục của Nhan Quân Nghiêu vang lên, Khương Ngưng Túy chỉ có thể vội vã thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
- ----
Trở về Đông cung, Sắc mặt Nhan Quân Nghiêu vẫn như thế, chưa từng dịu xuống. Hai người một trước một sau đi vào Chiêu Linh điện, Lục Hà cùng Xích Trúc nhìn thấy hai người liền vội vã muốn cúi chào, nhưng còn chưa kịp hành lễ, Nhan Quân Nghiêu đã phân phó các nàng lui xuống.
"Ngưng Túy." Khương Ngưng Túy ngẩng đầu, nhìn Nhan Quân Nghiêu đứng trước mặt nàng, vẫn bảo trì khoản cách một thước, thanh âm chầm chậm, không còn băng lãnh giống như vừa rồi.
"Nàng là phi tử của ta, vì sao lại không để ý đến thân phận của mình, lại nhiều lần âm thầm gặp mặt hoàng tỷ?"
Cơ hồ là mọi người trong cung đều biết Nhan Y Lam cùng Thái tử phi ngôn hành thân mật, quan hệ giao hảo, Khương Ngưng Túy không tin Nhan Quân Nghiêu quả thật một chút cũng không biết, mà thời điểm hắn nói ra lời này tựa hồ cũng đã quên mất rằng trước đây không lâu cũng chính hắn đã để cho Khương Ngưng Túy một mình đến Phượng Nghi cung mang tiểu thế tử về từ tay Nhan Y Lam.
Khương Ngưng Túy thần sắc phức tạp quét mắt qua Nhan Quân Nghiêu, đạm nhạt đáp:
"Mệnh lệnh của Trưởng công chúa, ta sao có thể không tuân theo?"
Phát giác được thái độ của Khương Ngưng Túy lộ ra xa cách, Nhan Quân Nghiêu chậm rãi bình ổn khẩu khí của bản thân, ôn nhu nói:
"Là ngữ khí của ta quá mức nghiêm khắc, trong lòng ta cũng biết chuyện này không phải là việc nàng có thể khống chế. Chẳng qua là cách làm người của hoàng tỷ, ta và nàng đều biết rõ, nàng ta ngay cả ta đều không thể đối đãi thật tình, ta thật sự là lo lắng cho nàng."
Khương Ngưng Túy không phân rõ lời của Nhan Quân Nghiêu là thật lòng hay giả ý, nàng vẫn hơi cúi đầu như cũ, cuối cùng đáp:
"Ta đã biết."
"Sau này, đừng tiếp tục âm thầm gặp hoàng tỷ nữa." Ngữ khí của Nhan Quân Nghiêu mang theo sủng nịch cùng lo âu, cho dù là ra lệnh thì nghe vào cũng không làm cho người khác cảm thấy không được tự nhiên.
"Hoàng tỷ từ trước đến giờ xử sự đối đãi với người khác đều là lòng dạ ác độc, nàng lại là phi tử của ta, nàng ta sao có thể đối xử tử tế với nàng được."
Đối với những lời của Nhan Quân Nghiêu, Khương Ngưng Túy không khỏi có chút lưỡng lự. Nhưng khoảng thời gian này, nàng đối với những người bên cạnh không phải là không có chút năng lực phán đoán nào. Tuy nói Nhan Y Lam thường xuyên đùa bỡn nhạo báng nàng, cũng chưa từng có hảo tâm gì, nhưng cũng chân thật chưa từng hại nàng, thậm chí vô hình trung còn giúp nàng.
Có lẽ Nhan Y Lam quả thật tâm ngoan thủ lạt, nhưng là người nắm trong tay hoàng quyền, có ai lại không phải như vậy?
"Lời Thái tử, ta sẽ ghi nhớ."
Khương Ngưng Túy thời thời khắc khắc lộ ra lạnh nhạt, lời nói cũng ngắn gọn cực kỳ. Nhan Quân Nghiêu đều nhìn ở trong mắt, hắn ngây người suy nghĩ chốc lát, lại lần nữa cười nói:
"Mấy ngày nay là ta đã lơ là nàng, tối nay ta sẽ lưu lại Chiêu Linh điện, thật tốt chăm sóc nàng."
Từ khi Nhan Quân Nghiêu hồi cung đến nay, đừng nói lưu lại qua đêm ở Chiêu Linh điện, ngay cả trong ngày thường, thời gian Khương Ngưng Túy thấy hắn cũng không nhiều. Hôm nay nghe được hắn nói muốn lưu lại Chiêu Linh điện, Khương Ngưng Túy ngẩn ra, trong lòng trăm mối suy nghĩ, nhưng cũng chỉ có thể vẫn kiềm chế xuống, thấp giọng đáp:
"Ân."
- ----
Tiễn Nhan Quân Nghiêu rồi, Lục Hà là người thứ nhất hào hứng đi đến, đôi mắt thiếu chút nữa là trở thành vầng trăng khuyết, vui tươi hớn hở nói:
"Nương nương, nô tỳ nghe nói, Thái tử tối nay muốn lưu lại chỗ chúng ta?"
Khương Ngưng Túy đang bởi vì chuyện này mà cảm thấy khó khăn, nàng nghiêng đầu nhìn thấy Lục Hà cười đến vui vẻ, tựa hồ người sắp được thụ sủng không phải Khương Ngưng Túy mà là nàng.
"Buổi tối nô tỳ sẽ phân phó ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món mà Thái tử thích ăn, nương nương người không cần phải lo lắng."
Lo lắng sao?
Khương Ngưng Túy đích xác là lo lắng, bất quá chuyện lo lắng chính là tối nay phải ứng đối như thế nào. Nàng dù sao cũng không phải là Thái tử phi, nếu không yêu Thái tử làm sao có thể cam tâm tình nguyện đem thân tâm giao phó? Nhưng nếu không tuân theo, ở hiện đại đây bất quá chỉ là một lần cự tuyệt, nhưng ở nơi này, e là phải bị định tội.
- ----
Đảo mắt đã đến chập tối, Thanh Phù hầu hạ Khương Ngưng Túy sơ trang tinh tế, sau đó thay nàng đổi lại một bộ phi y. Thay xong y phục, Khương Ngưng Túy đứng dậy, phát hiện Lục Hà cùng Xích Trúc đã phân phó bọn hạ nhân bày xong vãn thiện. Khương Ngưng Túy đột nhiên nhớ đến Thanh Phù đã từng nói, từ khi Nhan Quân Nghiêu cùng Khương Ngưng Túy đại hôn đến nay, Nhan Quân Nghiêu chưa bao giờ lưu lại qua đêm ở Chiêu Linh điện, như vậy, đám hạ nhân kích động đến thế dường như cũng là hợp tình hợp lý.
Vẫn đang chìm trong suy nghĩ, ngoài điện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, Khương Ngưng Túy vội vàng đứng dậy đi nghênh tiếp. Mới vừa bước đến thiên điện, nàng đã nhìn thấy thiếp thân thái giám của Nhan Quân Nghiêu – Trương Thế Toàn bước nhanh đến. Hắn nhìn thấy Khương Ngưng Túy liền vội vàng hành lễ, nói:
"Nô tài bái kiến nương nương."
"Đứng lên đi." Khương Ngưng Túy vừa nói vừa nhìn xung quanh một cái, hỏi:
"Vì sao không thấy Thái tử?"
"Hồi nương nương, bên ngoài cung đột nhiên truyền đến tin tức, Ngô vương đã đến kinh trước thời gian, hiện giờ đã đến Chu Vũ môn. Thái tử biết được chuyện này đã đi đến Tuyên Hòa điện chờ." Trương Thế Toàn vừa nói, ánh mắt vừa liếc nhìn đến Khương Ngưng Túy.
"Nương nương, Thái tử còn phân phó, nói tối nay sợ là không thể bồi nương nương, để nương nương người tự mình sớm nghỉ ngơi."
"Ta biết rồi." Khương Ngưng Túy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khoát tay nói:
"Ngươi lui xuống trước đi."
Trương Thế Toàn lĩnh chỉ lui ra. Thanh Phù thần sắc lo âu tiến đến, lo lắng nói:
"Nương nương, Ngô vương lần này tiến cung e là trong cung sẽ lại không yên ổn."
- ------