Khi còn nhỏ Cố Gia Mộc không giống những đứa bé khác, ví dụ như tới bây giờ cậu bé đã ba tuổi mà vẫn không biết nói chuyện. Cậu bé vẫn luôn chơi một mình, không quan tâm đến bất kỳ ai, giống như là những người đó không tồn tại. Và ví như cậu bé không cảm nhận được quá nhiều về nỗi đau.
Sở dĩ lần này cậu bé bị thương là do xung đột với đứa nhỏ cùng quê nội, đứa bé kia cướp quả cầu thủy tinh của Cố Gia Mộc, mắng cậu bé là kẻ ngốc, còn đẩy cậu bé ngã xuống đất.
Mặt và cánh tay Cố Gia Mộc đều bị trầy xước, nhưng cậu bé cũng không quan tâm tới, mà một đứa bé vốn yên tĩnh trong lúc đó lại đột nhiên nóng nảy, giống như một con thú nhỏ bị chọc giận, mạnh mẽ đẩy đứa bé kia ngã xuống, rồi cướp lại quả cầu thủy tinh.
Đứa bé kia khóc chạy về méc cha mẹ, nhưng sau khi Cố Gia Mộc đoạt lại quả cầu thủy tinh lại tiếp tục ngồi xuống chơi, giống như không hề nghe thấy tiếng khóc của người khác, cũng để mặc cho vết thương trên má và cánh tay đang chảy máu.
Thẳng đến khi cha mẹ của đứa bé kia tìm tới cửa, rồi bà nội phải đi tìm mới phát hiện cậu bé chảy rất nhiều máu, bà cực kỳ đau lòng.
Không bao lâu khi bà xử lý xong vết thương cho Cố Gia Mộc, Ân Âm cũng chạy xe về tới, sau đó đưa thằng bé đến bệnh viện ở Đế Đô.
Bọn người nguyên chủ ở kiếp trước cho đến khi Cố Gia Mộc qua đời cũng không biết rằng Cố Gia Mộc mắc chứng tự kỷ, chỉ cảm thấy cậu bé phát triển chậm chạp, mà lúc Cố Gia Mộc qua đời cậu bé chỉ mới bốn tuổi.
Lần đó bà nội có việc phải ra ngoài, bà gửi Cố Gia Mộc cho hàng xóm giữ hộ, nhưng không bao lâu người hàng xóm đó cũng có việc, nên khóa cửa để Cố Gia Mộc trong nhà.
Nhưng trước khi người hàng xóm kia đi đã quên không tắt bếp ga đun nước, cuối cùng khí ga bị rò rỉ, Cố Gia Mộc cứ như vậy mà chết vì ngộ độc khí ga, không có bất kỳ một tiếng kêu cứu nào và chắc chắn rằng cậu bé cũng sẽ không kêu cứu. Khi cửa nhà mở ra chỉ nhìn thấy thân thể nhỏ bé cuộn mình nằm trên mặt đất và vẫn cầm quả cầu thủy tinh trong tay.
Từ khi cậu bé sinh ra cho đến lúc chết đi chỉ sống có bốn năm ngắn ngủi, cả đời cậu bé chưa bao giờ nói chuyện, cậu bé bị bệnh, mắc chứng tự kỷ vậy mà cũng chẳng ai phát hiện.
Ân Âm nghĩ, có lẽ Cố Gia Mộc cũng muốn gọi cha, gọi mẹ và gọi bà nội, cậu bé cũng muốn chơi đùa với những đứa trẻ khác, vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, có lẽ cậu bé cũng muốn lên tiếng cầu cứu và càng không muốn ra đi sớm như vậy.
Nhưng cậu bé lại không thể làm được, ông trời tàn nhẫn nhốt cậu bé trong một thế giới khác và đã tước đoạt đi chiếc chìa khóa để cho cậu bé bước vào thế giới này.
Sau khi bà nội Cố nhìn thấy Cố Gia Mộc qua đời thì bị xuất huyết não, bất tỉnh ngay tại chỗ, bà cảm thấy là do mình hại chết cháu trai, bà không thể chấp nhận được nên không đến hai năm đã qua đời vì đau buồn.
Mà Ân Âm và Cố Thế An bận rộn với công việc cũng bị ảnh hưởng từ cái chết của Cố Gia Mộc, phần còn lại của cuộc đời họ đều sống trong sự đau khổ.
Vì nguyên chủ không thể chấp nhận được cái chết của con trai mà đã trở nên điên điên khùng khùng, còn có chút nghi thần nghi quỷ, nhiều lần hoài nghi Cố Thế An ngoại tình, muốn ly hôn với anh.
Cố Thế An không chịu thì nguyên chủ lại dùng cái chết uy hiếp, cuối cùng anh buộc phải ly hôn với cô.
Từ đầu đến cuối Cố Thế An đều không có ngoại tình, sau khi ly hôn anh cũng không tái hôn, càng không ở chung với bất kỳ người phụ nữ nào khác, chỉ lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ Ân Âm, cho đến khi cuộc đời đau khổ của hai người kết thúc.
Không có gì để nghi ngờ, cho dù là bà nội Cố, Ân Âm hay Cố Thế An thì bọn họ đều rất yêu thương Cố Gia Mộc, chỉ là bọn họ lại phát hiện ra quá muộn.
Lúc Ân Âm đến, Cố Gia Mộc chỉ mới ba tuổi, nỗi bi thương của nguyên chủ quá lớn, bất kể là bà nội Cố, Cố Gia Mộc hay Cố Thế An, nhất là hai người cuối cùng, cô đã mắc nợ họ rất nhiều.