Người đàn ông cao khoảng 1m88, mặc một bộ âu phục màu xám đen làm tôn lên dáng người cao lớn của anh ta, vai rộng eo hẹp và đôi chân thon dài mạnh mẽ được bao bọc trong bộ quần vest.
Anh ta có vẻ ngoài cực kỳ đẹp trai, ngũ quan như tranh vẽ, mặt mày ôn nhuận như ngọc, nếu như mặc đồ cổ trang, đầu đội mũ ngọc thì nhất định sẽ là công tử cao quý thời cổ đại.
Làn da của anh ta là màu trắng lạnh tự nhiên, toàn thân tỏa ra một cỗ khí chất ấm áp làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Ánh mắt của anh ta lập tức rơi vào trên người Ân Âm, lo lắng hỏi: - "Ân Âm, Mộc Mộc bị làm sao vậy?"
Mấy ngày nay Cố Thế An đi công tác nước ngoài, cách đây không lâu nhận được điện thoại của mẹ ở quê, nói là con trai Cố Gia Mộc xảy ra chuyện, cuối cùng vợ phải mang con trai đến bệnh viện ở Đế Đô.
Nhìn thấy dòng chữ Khoa Tâm Thần và Tâm Lý treo trên cửa. Trong lòng Cố Thế An cảm thấy có chút bất an.
Ân Âm nhìn chồng đi vào thì đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói: - "Bác sĩ nói, Mộc Mộc nó, nó mắc chứng tự kỷ".
Ba chữ tự kỷ vừa phát ra Cố Thế An giống như bị sét đánh.
"Làm sao có thể?" - Một lúc lâu sau anh mới nói.
Anh quay đầu nhìn về phía bé trai cách khoảng hai bước, cậu bé ngồi trên ghế đang rũ mắt chơi quả cầu thủy tinh, từ lúc anh bước vào cậu bé đã không có bất kỳ phản ứng nào mà là tự mình chơi.
Cố Thế An nhắm mắt lại, nhớ lại vài lần gặp gỡ trước đây với con trai, thật ra bây giờ ngẫm lại, mọi thứ đều có triệu chứng không sao phải sao?
Cố Thế An ôm lấy Ân Âm, hít sâu vài hơi cuối cùng mới bình tĩnh lại: - "Đừng sợ, chúng ta cùng nhau tìm ra phương pháp, cố gắng chữa khỏi bệnh cho Mộc Mộc, không sao, chỉ là bị bệnh mà thôi..."
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng Ân Ăm trấn an cô.
"Chúng ta trở về trước đi". - Anh nói.
Ân Âm gật đầu.
Trước khi đi Cố Thế An còn hỏi một ít thông tin về chứng bệnh tự kỷ mà Cố Gia Mộc mắc phải, anh nghe rất nghiêm túc, ngoại trừ lông mày hơi nhíu lại thì trên mặt cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng khi gặp vấn đề khó hiểu thỉnh thoảng sẽ hỏi lại vài câu.
Sau đó anh lại muốn add WeChat để thuận tiện cho việc liên lạc khi cần thiết.
"Anh đi ôm Mộc Mộc". - Cố Thế An đi về phía Cố Gia Mộc, anh ngồi xổm xuống trước mặt con trai, dịu dàng nói: - "Mộc Mộc, cha đi công tác về rồi này".
Cố Gia Mộc không có bất kỳ phản ứng nào, cũng không ngẩng đầu, giống như là không nghe thấy lời Cố Thế An nói.
Cố Thế An giật mình lập tức khom lưng ôm cậu nhóc lên.
Cậu bé rất ngoan, Cố Thế An ôm cậu, cậu cũng để cho anh ôm, mà chính lúc này khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc lộ ra.
Đó là khuôn mặt nhỏ với đôi môi hồng răng trắng, hái má phúng phính, bộ dạng lại đẹp trai, là sự kết hợp giữa nét đẹp của Cố Thế An và Ân Âm, nhìn giống như búp bê trong các bước tranh tết.
Đặc biệt là đôi mắt to đẹp giống như trái nho đen, nó đen nhánh và trong veo như thể có dòng nước lặng lẽ chảy qua.
Chỉ là trong đôi mắt này lại không có bóng dáng của cha mẹ cậu bé.
Trên má cậu bé còn có hai miếng băng keo cá nhân dán lên vết thương.
"Ta đi thôi". - Cố Thế An một tay bế Cố Gia Mộc, một tay dắt Ân Âm đi ra ngoài.
Tay Cố Thế An vừa to vừa ấm áp, hoàn toàn bao bọc tay Ân Âm, giống như đang âm thầm tiếp thêm cho cô sức mạnh.
Ân Âm đã tới thế giới mới, ở thế giới này đứa nhỏ mà cô muốn bảo vệ tên là Cố Gia Mộc, là một đứa trẻ mắc chứng tự kỷ.
Nguyên chủ là một người cuồng công việc, chồng của cô ấy là Cố Thế An cũng luôn bận rộn công tác, hai người kết hôn vài năm rồi sinh ra một đứa bé gọi là Cố Gia Mộc, do công việc bận rộn nên không thể chăm sóc cậu bé, vì vậy cậu bé đã được đưa đến nhà bà nội để nuôi nấng.