Một tháng trước, cô đi được nửa đường tới doanh trại biên giới thì nghe tin tình báo rằng Lăng Thiên đã bị đưa vào cung, liền cho người ngựa quay đầu. Quân lính ban đầu không phục. Vi Nhã liền dùng binh phù trong tay, buộc tướng sĩ nghe lệnh.
"Ai làm trái, giết không tha! Ai đào ngũ, xử trảm cả nhà!"
Vi Nhã nói là làm. Chỉ một chiêu giết người doạ khỉ đã khiến đám quân lính nghe lời răm rắp.
Trực giác của cô không sai, thông tin tỉnh báo cũng không sai, suy nghĩ của Lý Vi Nhi cũng không sai.
Trận chiến này có sự tiếp tay của Đại hoàng tỷ của cô.
Vi Nhã không hướng tới Bắc Châu mà chuyển tới Hạ Thành. Một số binh sĩ tỏ ra không phục.
"Tướng quân, chúng ta đây là đi đánh giặc, không phải đi thị sát!" Hạ Thành tuy tiếp giáp Bắc Châu, nhưng lại không tiếp giáp Tây Lạp, có khác gì lấy dân Bắc Châu làm lá chắn.
Vi Nhã không quan tâm tới những tiếng phản đối rào rào phía dưới, trực tiếp hạ lệnh đóng quân.
Những ai phản đối quân lệnh, giết không tha.
"Các tướng sĩ nghe lệnh. Toàn bộ binh lính nếu không có lệnh, chỉ được hoạt động bên trong phạm vi doanh trại, bất kỳ ai không có lệnh mà tự ý rời doanh trại, sẽ bị phán đào ngũ"
Hình phạt đào ngũ không phải ai cũng chịu được. Có một số người mới tới, cho rằng cùng lắm là lấy cái chết đền tội. Nhưng hậu quả của đào ngũ không phải chỉ lấy cái chết ra trả là xong.
Quân lính nghe tới đào ngũ, lập tức không dám nói thêm gì.
Phó tướng dưới trướng Vi Nhã, Ngân Na tướng quân, nàng ta là một tiểu tướng quân nghe lệnh trực tiếp của Lý Vi An, Lý Vi An đã cho nàng ta quyền can gián Lý Vi Nhã.
"Đại tướng quân, theo như đã bàn bạc, chẳng phải chúng ta sẽ vượt qua sông Hà bằng thuyền rồi đánh úp doanh trại địch sao?"
Vi Nhã ngả ngớn nói: "Ngân Na, hiện tại bổn vương là đại tướng quân. Trong thời gian hành quân, cảm thấy kế sách không khả thi, nên đổi sang phương án khác. Và bổn vương thấy phương án này là phương án thích hợp nhất."
Ngân Na tức giận tới đập bàn.
"Nhưng dù sao cũng phải thông qua ý kiến các tướng bên dưới chứ?"
Vi Nhã híp mắt nhìn Ngân Na. Nàng ta làm việc cho Lý Vi An, thay Lý Vi An giám sát cô. Kế hoạch lần trước cũng là nàng ta vạch ra. Quân đội tấn công làm hai đợt. Một đợt tiến công tiên phong, dùng thuyền vượt qua ranh giới sông Hà, nhân lúc đó chiếm lĩnh các khu vực biên giới. Đợt còn lại sẽ ở lại phòng thủ.
"Ngươi chắc chắn nên đưa một nửa quân qua biên giới Tây Lạp chứ?"
Đánh bên trong lãnh thổ nước mình, gọi là phòng vệ. Nhưng một khi đặt chân qua nước khác, là xâm lược.
Vi Nhã còn nhớ Lăng Thiên từng nói: "Quyết định chính nghĩa, hay phi nghĩa đều rất quan trọng!"
Ngân Na thưa: "Muốn chiến thắng, phải giành được thế chủ động."
Vi Nhã cười: "Đúng! Nên chủ động!"
Nhưng không phải chủ động đánh địch, mà là chủ động chờ đợi.
Tại sao cô lại quyết định như vậy?
Cơ quan tình báo của Vi Nhã không phải lập ra cho vui. Trong thời gian ở Yên vương phủ, cô nhận được không ít tin tức người Tây Lạp đóng giả thương nhân trà trộn vào Nữ nhi quốc. Chuyện này xảy ra rất lâu rồi. Nhưng từ thời Lý Vi An lên cai trị, số lượng người Tây Lạp tiến sang càng nhiều. Nếu chỉ đơn thuần là trao đổi lợi ích thì cô không có ý kiến. Nhưng nếu là thăm dò tình hình quân đội, thì hậu quả thật khó lường.
Hải Thành cách kinh thành mười dặm, nhưng biên giới Bắc Châu cách kinh thành ba mươi dặm.
Hơn nữa cách Hải Thành mười lăm dặm là quân đội trấn thủ biên giới Ba Thục.
Vi Nhã không nói hai lời, cho người đóng quân ở ngoại thành Hải Thành. Sau đó ở trong lều nghiên cứu sa bàn.
Sau đó là những chuỗi ngày bị ám sát bất ngờ.
Nếu không phải cô mạng cứng, có lẽ đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Nhưng đáng hận là dù đã biết rõ là ai nhưng không có chứng cứ, cũng không thể làm gì được.
Tới ngày thứ năm, quân Tây Lạp dường như chờ không được, bắt đầu tiến công vào lãnh thổ Nữ nhi quốc. Không biết bao nhiêu nhà cửa bị chúng đập phá, ruộng vườn bị chúng chặt bỏ. Vó ngựa Tây Lạp đi tới đâu, cảnh nhà tan hoang tới đó, quân lính địa phương chống trả yếu ớt rồi nhanh chóng rút quân. Tây Lạp khí thế vượt qua Bắc Châu, háo thắng đuổi theo đám binh lính Nữ nhi quốc. Đuổi tới Hải Thành, bọn chúng liền đắc ý. Chỉ còn cách mười dặm nữa là có thể chiếm được kinh thành.
"Khoan đã, cứ coi như chúng ta có tay trong, cũng không thể thuận lợi thế chứ?"
Một viên tướng Tây Lạp lo lắng.
Cứ cho là Lý Vi An mở đường. Nhưng người dẫn quân là Lý Vi Nhã. Người ngoài cho rằng nàng là người hào hoa phong nhã, nhưng trong giới tình báo cũng có không ít lưu truyền về những việc nàng ta làm.
Cái chết của hoàng tử A Đồ Na, cũng là từ nàng ta mà ra. Nhưng bọn họ không có bằng chứng.
Trong lúc quân Tây Lạp đang mông lung, đột nhiên ở dưới chân bọn họ có những tia lửa len lỏi xung quanh, những quả pháo nổ được ném ra, khiến người ngựa sợ hãi, quân Tây Lạp bắt đầu tán loạn.
"Có mai phục"
Nhưng đã muộn rồi. Vi Nhã điều quân bao vây chặn đánh từ phía sau, khiến cho đoàn quân Tây Lạp bị chặn đứng.
Bọn họ một phần vì tự kiêu, một phần vì tránh tổn thất binh lính, nên chỉ đem một nửa số binh lính.
Số binh lính còn lại vẫn đang chờ lệnh ở bên bờ sông Hà.
Vi Nhã không hề nương tay, cô đứng từ xa, chỉ đạo cho những chiếc cọc tre lơ lửng rơi xuống. Chẳng mấy chốc nơi giao tranh trở thành một bãi chiến trường. Cọc tre đâm xuống xuyên qua đầu, xuyên qua lục phủ ngũ tạng của quân Tây Lạp.
Ngân Na: "..." Lý Vi Nhã chuẩn bị những thứ này từ bao giờ?
Một số tướng lĩnh Tây Lạp thân thủ tốt, lập tức dùng kiếm để tránh. Vi Nhã rút tên ra, híp mắt nhắm vào tên phó tướng Tây Lạp, ánh mắt bình tĩnh tập trung như đang săn con mồi.
Vút!
Mũi tên không nhắm vào tên phó tướng mà nhắm trúng vào con ngựa nàng ta đang cưỡi.
Tên phó tướng Tây Lạp lập tức ngã xuống từ trên lưng ngựa.
"Đợt thứ hai!"
Trận địa cọc tre trên không đợt thứ hai rơi xuống, tên phó tướng bất ngờ bị ngã ngựa, chưa kịp định thần, liền bị cọc tre lao xuống đâm vào lục phủ ngũ tạng, hộc máu mà chết.
"Ngươi thấy sao? Đó là kết cục của những kẻ xâm lược Nữ nhi quốc. Cho dù là hoàng tử, tướng sĩ, hay quân lính đều sẽ có kết cục thảm hại như vậy."
Ngân Na vừa mới chứng kiến tràng cảnh máu me như vậy, mặt không khỏi tái đi một chút.
"Nhưng ngươi biết bổn vương ghét nhất là loại người gì không?" Vi Nhã cười tới chói mắt.
Ngân Na chờ đợi câu trả lời tiếp theo của cô.
"Chính là phản bội!"
Những kẻ phản bội cô, từ trước tới giờ, không một ai nguyên vẹn.
Ngân Na thoáng rùng mình.
Vị hoàng nữ này còn tàn nhẫn hơn cô nghĩ.
"Ngân Na, nhớ lấy. Sau khi giải quyết xong trận chiến này, bổn vương sẽ tự tay dọn dẹp sạch sẽ những thứ rác rưởi ở bên kia đi!"