“Ngươi nói chuyện với Trẫm như vậy, không sợ Trẫm chu di cửu tộc nhà ngươi sao?”
Hà Thế Cẩn che miệng cười thầm.
Hà Thế Thiên lúc này cho dù có mười Yên vương chống lưng cũng khó thoát.
"Chu di cửu tộc?" Lăng Thiên liếc Hà Thế Cẩn đứng đằng sau che miệng cười gian, trong lòng không khỏi chế giễu.
Ngươi cười cái gì?
Cửu tộc không phải bao gồm cả ngươi sao?
Đi chết mà còn sung sướng như vậy?
Hắn hơi cúi người: "Thần dạo này bụng mang dạ chửa, có rất nhiều việc lẫn lộn. Mong nữ hoàng có thể niệm tình sức khỏe tinh thần của thần không ổn định, mà giơ cao đánh khẽ?"
Lý Vi An liếc nhìn đám người hầu xung quanh, nụ cười xấu xa bất chợt xuất hiện.
Hà Thế Thiên vậy mà còn biết lợi dụng đám người này để tạo lá chắn cho mình. So với hậu cung dặt dẹo, hoa hoa phấn phấn kia của nàng ta, Hà Thế Thiên giống như một thứ của ngon vật lạ, khiến lòng chinh phục của nàng ta trỗi dậy.
Không phải vì để áp chế hai vị hoàng muội, mà bản thân hắn rất có sức hút.
Lý Vi An hiền hoà nói: "Không sao cả, nể tình ngươi đang mang thai, Trẫm sẽ không truy cứu. Vốn dĩ Trẫm để ngươi ở đây là để an tâm dưỡng thai. Chốc nữa nội vụ phủ sẽ điều thêm vài người qua chăm sóc cho ngươi."
Lăng Thiên trong lòng vốn muốn từ chối, nhưng cuối cùng vẫn tiếp nhận những người nội vụ phủ đưa vào.
Nếu phản kháng quá ác liệt, sợ sẽ phản tác dụng.
Rất nhanh phủ nội vụ đã điều thêm cho hắn ba người. Nhưng vấn đề những người này là Lý Vi An sai Lương quý quân lựa chọn, không thể không đề phòng.
"Vương phu, không có độc"
Lăng Thiên ngao ngán thở dài.
Ngày nào hắn cũng phải vượt qua vài kiểm tra thử độc này mới có thể ăn cơm.
Thật nhớ Nhã Nhi quá!
Lăng Thiên câm đôi đũa chọc chọc bát cơm, bắt đầu ăn.
Nhưng mới ăn được vài miếng, Lăng Thiên cảm thấy bụng bắt đầu đau dữ dội. Cung nhân đang phục vụ ở bên cạnh thấy mặt hắn tái mét, toan gọi người tới giúp nhưng lại bị Lăng Thiên ngăn lại.
"Vương phu ngài…."
"Không thể đi… không thể để nữ hoàng … cướp được… con của ta!"
Lăng Thiên đứt quãng nói.
Chỉ cần như vậy, Lý Vi An chắc chắn sẽ nắm được Vi Nhã.
Hắn sẽ không cho nàng ta như ý đâu!
"Đỡ ta lên giường!"
Cung nhân toát mồ hôi hột. Từ xưa tới nay hắn chỉ biết giết người, đã bao giờ đỡ đẻ đâu?
Lăng Thiên cảm nhận được thứ trong bụng mình đang muốn chui ra, không ngừng quẫy đạp trong bụng hắn. Lăng Thiên cắn chặt răng, dùng sức đẩy đứa bé ra ngoài.
Cung nhân toát mồ hôi hột. Đây là cốt nhục đầu tiên của Yên vương, hắn vạn lần không thể sơ suất. Bằng kinh nghiệm làm tử sĩ nhiều năm, hắn dần lấy lại bình tĩnh, phủ một tấm chăn lên người Lăng Thiên, giúp Lăng Thiên xoa bóp bụng, để đứa bé ra ngoài.
"Sao lại khoá cửa vậy?"
Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng nói. Cung nhân vốn dĩ đang căng thẳng, lúc này càng trở nên khẩn trương. Còn Lăng Thiên vì quá đau nên không thể quan tâm bất cứ thứ gì bên ngoài.
"Mau mở cửa ra!"
Tình huống lúc này ngàn cân treo sợi tóc. Cung nhân kia chỉ có thể cầu nguyện cho đứa bé nhanh nhanh chui ra.
"Hà Thế Thiên, Ngươi dám coi thường bổn cung sao?"
Lăng Thiên vốn dĩ đang đau đớn vì sinh nở. Hiện tại lại có tiếng lải nhải xung quanh. Hắn liền quát: "Im ngay!"
Đám người ở bên ngoài sững sờ. Một lúc sau, tên cung nhân đang đỡ đẻ cho hắn không nghe thấy gì nữa.
Sau hai giờ, cuối cùng dưới sự nỗ lực của Lăng Thiên, đứa con đầu tiên do hắn sinh cũng đã ra đời.
"Oe… Oe…." Tiếng đứa bé khóc nấc lên, nhưng chưa được mấy tiếng đã bị cung nhân bịt miệng. Xác định đứa bé không khóc nữa, mới bỏ đứa bé vào giỏ thức ăn.
Nhưng có một điều hắn không thể ngờ, chính là Lăng Thiên bị băng huyết, máu chảy không ngừng. Giữa tiếng đập cửa ngoài kia, đứa bé trong giỏ thức ăn, Yên vương phu đang bị băng huyết, cung nhân mới sâu sắc hiểu thế nào là giết người thì dễ, cứu người thì khó.
Cuối cùng hắn đặt cái giỏ xuống, dùng cách hắn thường làm để cầm máu cho Lăng Thiên.
"Bệ hạ!"
Tiếng người bên ngoài chuyển sang nhỏ nhẹ.
Lòng hắn nóng như lửa đốt. Hiện tại Yên vương phu trở nên mê man, Lý Vi An mà bước vào, thì chết chắc.
Lý Vi An đẩy cửa bước vào trong sự lo sợ của cung nhân. Nàng ta nhìn Lăng Thiên đang nằm mê man trên giường, phía dưới một mớ hỗn độn, liền nhíu mày một cái.
Hà Thế Cẩn cun cút đứng phía sau: "Bệ hạ, Yên vương phu đúng là không coi người ra gì! Người đích thân đến thăm mà hắn không thèm ra đón nữa!"
Lý Vi An liếc hắn một cái sắc lẹm, giọng nói chứa mười phần uy nghiêm: "Hắn phạm thượng hay không, không đến lượt ngươi nói này nói nọ."
Hà Thế Cẩn nghe xong, trong lòng có chút giãy dụa, nhưng đối phương là bệ hạ, hắn không thể không nhún nhường.
Hà Thế Thiên, ngươi đúng là hồ ly tinh.
"Gọi ngự y qua đi!" Lý Vi An phân phó.
Nói xong, nàng ta cũng không ở lại mà trực tiếp đi thẳng, để lại đám người ngơ ngác không hiểu gì.
Bệ hạ từ bao giờ lại có thể rộng lượng, bỏ qua cho sự phạm thượng của người khác?
Hà Thế Cẩn bực tức nhìn Lăng Thiên, cuối cùng cũng bỏ đi.
Ngự y lật đật chạy tới. Vì đây là lệnh của nữ hoàng nên ông ta không dám chậm trễ. Sau một hồi bắt mạch, sắc mặt ông hơi ngưng trọng.
"Thật may mắn vì đã cầm được máu. Nhưng lúc này thể chất của vương phu còn yếu, có lẽ sẽ hôn mệ một khoảng thời gian!"
Cung nhân thở phào. Nhưng khi nghe thấy câu hỏi tiếp theo của ngự y, hắn lại trở lại trạng thái căng thẳng.
"Đứa bé đâu?"
Cung nhân ngậm miệng không nói.
Ngự y nhìn hắn, vừa nãy ông bắt mạch, Yên vương phu chính là vừa mới sinh con.
Ông ta cũng không vạch trần cung nhân kia, chỉ lẳng lặng kê đơn thuốc, dặn dò hắn cho Lăng Thiên uống.
Cho tới khi Ngự y rời khỏi, tên cung nhân mới có thể bỏ xuống phòng bị.
…
"Vương gia!". Truyện Đam Mỹ
"Hắn thế nào?"
"Mới sinh con nên thể chất còn yếu. Thần đã kê cho ngài ấy ít thuốc bổ. Nhưng không biết ngài ấy có uống không?"
"Đứa bé đó, tìm cách đưa nó ra ngoài! Còn A Thiên đúng là lam nhan hoạ thuỷ mà. Đã mang thai mà vẫn có sức hút như vậy. Tạm thời để chàng ấy chịu ủy khuất một chút. Chỉ cần việc xong, bổn vương sẽ đón chàng ấy về!" Vi Nhã gỡ mặt nạ ra, cười nhìn ngự y.