“Mau tra xem bản tin đó được phát ở đâu? Nhanh lên!” Lăng Thiên lúc này vô cùng nôn nóng. Trong ba tháng qua, tâm trạng của hắn lúc nào cũng tiêu cực, lo lắng tại sao cô lại biến mất, cô đơn thuần như vậy, liệu có bị lừa đi không, đến nỗi mỗi đêm không thể ngon giấc.
Nhưng vừa rồi, nhìn thấy Vi Nhã trên video, Lăng Thiên lại cảm thấy phẫn nộ. Hắn lo lắng cho cô như vậy, nhiều người đi tìm cô như vậy. Vậy mà cô không mảy may quan tâm, giống như không phải việc của mình.
- -----------------
“Tiểu thư! Đã khuya lắm rồi! Cô nên nghỉ ngơi thôi!”. Quản gia nhìn cô đầy lo lắng. Trời đã khuya nhưng tiểu thư vẫn dán mắt vào chồng sách thật dày.
Không phải những cuốn truyện tranh mỏng dính chỉ toàn những hình ảnh sinh động, mà là những cuốn sách dày cộp hàng trăm trang, bên trong chi chít những chữ.
Vi Nhã liếc nhìn cốc sữa ấm trên tay quản gia: “Chú cứ để đó đi!”. Quản gia nghe lời cô, đặt cốc sữa ở phía tủ đầu giường. Tiểu thư từ lúc rởi khỏi bệnh viện vẫn luôn như vậy. Mỗi ngày chỉ ngủ một đến hai tiếng. Trong ba tháng mà lượng sách cô đọc đã chất thành một tủ lớn rồi. Ông bà Lâm nếu trên trời có linh, hãy phù hộ cho tiểu thư có thể chiến thắng.
Đọc xong cuốn sách, Vi Nhã mệt mỏi gấp sách lại, nheo mi tâm rồi đi tới đầu giường lấy sữa uống. Cốc sữa đã nguội ngắt nhưng cô không quan tâm. Người chú họ hàng xa của cô đã thay cô quản lý quỹ đã lâu, cũng nên lấy lại rồi. Còn cả những kẻ đã ép chết ba mẹ cô, cô sẽ khiến chúng phải trả giá.
- --------------------
Vũ Văn tổng bộ.
“Phó giám đốc, tôi đã điều tra được một số manh mối như ngài yêu cầu!”. Trợ lý đưa hắn xem một hình ảnh. Một người phụ nữ đội mũ rộng vành màu đen, trên thân là một chiếc váy màu đỏ rượu, đi vào một nhà hàng.
“Đã tra ra là ở đâu chưa?”.
Trợ lý liền gửi tọa độ cho hắn.
Lăng Thiên nhìn chăm chú vào bức hình. Vi Nhã hiện tại khác hẳn so với ba tháng trước. Nếu là người khác, hẳn sẽ nghĩ rằng đó là hai người khác nhau.
“Vẫn chưa tra ra nơi ở của cô ấy sao?” Đã tìm được người mà không thể đưa người tới?
Trợ lý cúi đầu khó xử: “Bọn họ hình như đã phát hiện nên đã cố tình cắt đuôi chúng ta”.
“Vậy sao?” Lăng Thiên lấy từ trong ngăn tủ một tập tài liệu rồi đưa cho trợ lý: “Tìm giúp tôi những tư liệu về Quỹ bảo trợ của Lâm gia, càng chi tiết càng tốt!”.
Hắn không rõ Vi Nhã định làm gì, nhưng hắn chắc chắn rằng cô đang có kế hoạch nào đó, có thể liên quan tới phần tài sản của Lâm gia, cũng có thể liên quan đến cái chết của Lâm lão gia và Lâm phu nhân.
Theo như tin tức, chú ba của Lâm Vi Nhã là Lâm Lập Tài trong lúc cô mất tích đã thay Lâm gia quản lý Quỹ bảo trợ. Lâm Vi Nhã sau khi tỉnh dậy từ cuộc phẫu thuật não liền mất tích.
Thời gian tới nay đã được hai năm, nếu cô còn chần chừ, cô sẽ được gắn cho cái giấy báo tử.
Vì vậy hắn khẳng định cô trở về chính vì tài sản của ông bà Lâm.
Ngoài ra còn một khả năng nữa mà hắn không muốn nghĩ đến. Đó là cô lấy thân mình ra làm mồi nhử để những kẻ gây ra tai nạn năm đó trở nên lo lắng và manh động, từ đó lòi ra đuôi cáo.
Thật là!
Càng nghĩ tới càng đau đầu.
Thảo nào cái này không có trong cốt truyện. Tình yêu đẹp giữa nam chính Vũ Văn Thiên cùng nữ chính Lạc Dao Dao sẽ bị lu mờ mất.
- --------------------------
Bệnh viện An Đức.
Đã ba tháng kể từ lúc bé Hồng mất tích, sau đó là bác sĩ Vũ Văn xin nghỉ. Mọi người lại trở về guồng quay công việc như thường lệ. Người cần đi khám thì đi khám, người cần lấy thuốc thì lấy thuốc. Nhưng bọn họ vẫn mong ngóng tin tức về bé Hồng.
Sau một bản tin phát sóng gây chấn động về hậu duệ của Lâm gia, cô gái bên trong bản tin rất giống bé Hồng, nhưng ánh mắt vô cảm và sắc bén cùng lối ăn mặc lộng lẫy khoa trương của cô, khiến bọn họ không thể tin Lâm Vi Nhã và bé Hồng là cùng một người.
Trừ nữ chính Lạc Dao Dao!
Có thể là linh tính phụ nữ, nhưng cô ta không loại bỏ khả năng bé Hồng chính là Lâm Vi Nhã.
“Anh Phụng Hi, nếu như bé Hồng chính là Lâm Vi Nhã thì sao?” Lạc Dao Dao vẻ mặt đăm chiêu, không hề để ý những ngón tay đan xen bấu chặt vào nhau tạo thành những vết hằn.
Nhận thấy thái độ của mình có chút tiêu cực, Lạc Dao Dao liền với lấy cốc nước trên bàn uống để bình tĩnh lại.
“À… ý em là nếu cô ấy khôi phục nhận thức, tại sao đã lâu vậy rồi không tới thăm chúng ta”.
Phụng Hi để ý thấy thái độ của Lạc Dao Dao, nhưng không vạch trần, hờ hững nói: “Có lẽ em nhìn nhầm rồi! Mà có thật là như vậy, cũng không phải chuyện chúng ta có thể quản”.
Lạc Dao Dao cười ha hả: “Đúng vậy! Anh nói đúng!”.
Tuy rằng nhà Lạc Dao Dao hiện nay cũng được coi là khá giả, hơn nữa lại có người làm giáo sư như chú Đoàn, nhưng nếu so với Lâm gia nổi tiếng thì xét về danh tiếng hay khí chất, đều là khác nhau một trời.
Nhưng vậy thì sao chứ? Chẳng phải giờ Lâm gia huy hoàng chính là quá khứ sao? Lâm Vi Nhã nếu là tiểu thư Lâm gia, cũng chỉ là ăn mày quá khứ. Còn Lạc Dao Dao cô, sẽ từ từ vượt qua Lâm Vi Nhã cả về danh tiếng lẫn khí chất. Lúc đó, cô muốn thấy vẻ mặt hối hận níu kéo của Vũ Văn Thiên khi không lựa chọn mình.
- ------------------------------
Nhân ngày nghỉ, Lăng Thiên liền trở lại khách sạn, nơi được xây trên nền biệt thự cũ của Lâm gia.
Khách sạn này được xây theo lối kiến trúc châu Âu thập niên 80, tạo cho người khác một cảm giác cổ kính và bí ẩn. Ở giữa là sảnh chính có dựng một bức tượng nữ thần. Hai bên là hai cầu thang lớn. Người ra vào nơi đây không đông lắm.
“Xin lỗi, nhưng anh đã đặt trước chưa ạ?” Nữ lễ tân thoạt nhìn rất bình thường, nhưng động tác rất chuyên nghiệp.
“Rồi!” Lăng Thiên liền đưa ra một phiếu đăng ký phòng.
Nữ lễ tân sau khi ghi chép liền đưa hắn một chiếc chìa khóa: “Đây là chìa khóa phòng của ngài. Hy vọng ngài sẽ có trải nghiệm vui vẻ khi ở đây”.
Lăng Thiên nhận lấy chìa khóa và đi tới phòng của mình. Hành lang nhỏ hẹp được trải thảm nhung đỏ phía dưới. Cửa phòng được làm bằng gỗ quý, có một chút ngả màu vì thời gian. Số phòng được khắc trực tiếp bên trên cửa.
Lăng Thiên bước tới căn phòng của mình, dùng chìa khóa mở cửa.
Nội thất bên trong cũng đều bằng gỗ. Nếu không phải là loại gỗ tốt và được lau chùi thường xuyên, theo thời gian, nó sẽ không còn được như ban đầu.
- ---------------------
“Tiểu thư! Phía bên Lâm Lập Tài đã bắt đầu lục đục rồi!” Quản gia tiến vào báo tin liền thấy Vi Nhã đang cầm dao găm chém người gỗ trước mặt. Mỗi động tác đều thực hiện đi thực hiện lại cho tới khi thành thạo. Vi Nhã liền với lấy cái khăn treo trên giá lau mồ hôi, hơi thở hỗn loạn nói: “Tốt! Ông ta quản lý quỹ đã rất lâu rồi, cũng nên trả lại cho chủ rồi!”.
“Còn nữa…” Quản gia hơi do dự.
“Nói đi!”.
“Bộ phận lễ tân vừa báo có một người đàn ông vừa tới đây thuê phòng!”.
Vi Nhã đi tới tủ đồ chọn quần áo, giọng nói hờ hững: “Vậy sao? Ai vậy?”
Quản gia trả lời: “Là người đàn ông mà tiểu thư để ý tới, Vũ Văn Thiên!” Quản gia vẫn còn ấn tượng với người đó, bởi tiểu thư rất chú ý đến hắn.