Lăng Thiên bàng hoàng đến bật cả người dậy. Hắn gắt lên: “Mấy người làm việc kiểu gì vậy? Sao tự dưng lại mất tích?”.
Bác sĩ Phùng liền kể lại: “Tôi cũng không biết. Chỉ biết tối hôm qua cô ấy còn ở đây, đến sáng nay điều dưỡng đem thuốc tới thì cô ấy đã mất tích rồi!”.
Lăng Thiên nôn nóng hỏi: “Báo cảnh sát chưa?”. Không biết cô ấy có thể đi đâu?
Bác sĩ Phùng nói với vẻ chán nản và mệt mỏi: “Chưa đủ 24 tiếng nên cảnh sát chưa xếp vào vụ án mất tích!”.
Chết tiệt!
Lăng Thiên liền lái xe về bệnh viện. Hắn liền gọi điện thoại cho một người.
“Giúp tôi tìm một người, là nữ, 17 tuổi. Tôi sẽ gửi ảnh qua!”.
Về tới bệnh viện, thấy một số người đang nháo nhác đi tìm, Lăng Thiên liền chạy thẳng tới giường bệnh cô nằm.
Quần áo chăn màn được sắp xếp gọn gàng, ngoài ra không có dấu hiệu bất thường.
Chẳng phải cô đã hứa với hắn sẽ ngoan ngoãn ở đây chờ hắn về sao?
Lăng Thiên hiện tại vô cùng lo lắng và phẫn nộ.
Lo lắng không biết cô một thân một mình ở bên ngoài có chuyện gì không?
Phẫn nộ vì cô không nghe lời hắn.
Cô ấy từng nói từ lúc nhận thức được thì mình đã ở đây!
Không biết cô ấy có thể ở đâu!
Phụng Hi vừa mới đi thăm khám buổi sáng, đi qua phòng bệnh, liền chuyến hướng bước chân hỏi thăm: “Có tung tích gì chưa?”.
Bác sĩ Phùng chán nản lắc đầu.
Lăng Thiên bỗng dưng bóp cổ hắn, đẩy mạnh vào tường, mắt hằn ra tia máu, giọng nói gằn xuống phảng phất như tu la địa ngục: “Anh cùng ả thanh mai kia của anh đã làm gì cô ấy đúng không?”.
Bác sĩ Phùng kéo tay Lăng Thiên ra: “Anh bình tĩnh chút đi! Cứ như vậy cũng không tìm nổi bé Hồng đâu!”.
Lăng Thiên liền buông tay. Phụng Hi gấp gáp hít lấy hít để không khí bên ngoài. Khuôn mặt Phụng Hi vì thiếu không khí mà đỏ bừng, nhưng không vì thế mà hắn cảm thấy sợ sệt: “Anh đừng có ngậm máu phun người. Việc này không liên quan đến tôi, cũng không liên quan đến!”.
Lăng Thiên cười hung ác chỉ tay vào mặt hắn: “Tôi cũng mong là vậy!”.
Chuông điện thoại của Lăng Thiên reo liên hồi: “A lô!”.
“A Thiên, việc con điều động vệ sĩ nhà Vũ Văn là sao?”. Giọng của lão ba hắn có chút ngạc nhiên, lại mang cảm giác chất vấn hơn là hỏi thăm.
“Con muốn tìm một người!”. Đến nước này có lẽ hắn cũng nên nói với hai ông bà. “Lâm Vi Nhã, vị hôn thê ba mẹ đã hứa hôn cho con từ lúc nhỏ!”.
Hắn nghe trong điện thoại tiếng cạch một cái. Có lẽ Vũ Văn lão gia rất sốc.
“Làm sao con biết?” Trước đây ông bà vốn định đợi Vi Nhã đủ 18 tuổi, sẽ tiết lộ việc này cũng như làm lễ đính hôn cho hai đứa. Nhưng không ngờ nhà họ Lâm lại xảy ra chuyện như vậy.
Vũ Văn lão gia thở dài: “Con biết điều động lực lượng vệ sĩ nhà Vũ Văn nghĩa là sao không?”.
Lăng Thiên đáp lại: “Từ bỏ công việc bác sĩ, trở về tiếp quản công ty”.
Đầu dây bên kia im lặng một hồi: “Con về nhà một chuyến đi, ba sẽ kể chuyện Lâm gia cho con!”.
Lăng Thiên liền trở về. Hai ông bà đã đợi sẵn bên trong.
Không khí im phăng phắc, chỉ nghe thấy tiếng nước trà róc rách cùng tiếng lạch cạch của những món đồ sứ va vào nhau. Vũ Văn lão gia nhấp một ngụm trà hoa cúc, hồi tưởng kể lại: “Chắc con đã nghe qua, ông bà Lâm, vốn là thương nhân nổi danh, có thể nói là huyền thoại. Năm đó, khủng hoảng kinh tế, nhà Vũ Văn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng Lâm gia đã hỗ trợ chúng ta chèo chống qua đại nạn đó. Đổi lại, bọn họ cần một người có thể chăm sóc cho con gái mình. Và ông bà Lâm thấy con. Một đứa trẻ tập trung học tập, chín chắn trưởng thành, có tương lai rộng mở”.
“Vậy là hôn ước này vốn dĩ là một giao dịch?”. Lăng Thiên cười nhạo.
Chắc vì lý do này nên nguyên chủ mới đồng ý chữa bệnh cho Lâm Vi Nhã. Tuy nói là thay ba mẹ trả nợ ân tình, nhưng chẳng qua chỉ là muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi. Không phải cuối cùng cũng đẩy Lâm Vi Nhã vào bước đường tù tội sao?
“Năm đó tài sản Lâm gia rất lớn, ba ngoài việc để cứu công ty trong chốc lát, còn tham vọng số tài sản đó. Lâm gia tuy giàu có nhưng chỉ có một đứa con gái, nếu như con có thể vào nhà đó, tài sản của Lâm gia sẽ là của con”.
Ngừng một lúc, ông nói tiếp: “Nhưng không ngờ mọi tài sản của Lâm gia đều được chuyển hết thành Quỹ bảo trợ riêng của nhà họ Lâm do con gái họ, Lâm Vi Nhã quản lý. Nhưng nhà họ Lâm tự nhiên gặp tai nạn, ông bà Lâm chết tại chỗ, Lâm Vi Nhã bị chấn thương não nghiêm trọng. Ngoại trừ xác ông bà Lâm bị nổ tung, còn Lâm Vi Nhã không hề có tung tích!”.
Vũ Văn phu nhân cảm thán: “Không ngờ con bé đó lại ở bệnh viện tâm thần An Đức. Có lẽ đám người đó bắt đầu đánh hơi được con bé rồi!”.
Lăng Thiên cau mày: “Ý mẹ là sao?”.
Vũ Văn phu nhân nhìn hắn nói: “Năm đó cảnh sát điều tra được xe của ông bà Lâm đã đi vượt quá tốc độ cho phép, đâm mạnh vào tường và phát nổ!”.
Lăng Thiên liền xin phép rời đi. Vũ Văn lão gia liền gọi hắn: “Đừng quên con đã hứa gì!”.
- ---------------------------
Lăng Thiên trên đường đi vẫn luôn nhớ tới câu chuyện ba mẹ hắn kể.
“Hệ thống, có vẻ trong cốt truyện không có việc này!”.
[Cốt truyện chỉ để tham khảo mà thôi!]
Lăng Thiên liền đi tới nhà cũ của Lâm gia.
Căn biệt thự giờ đây đã được thay bằng một khách sạn lớn, không còn chút dấu vết nào của Lâm gia huy hoàng.
Ở một góc nào đó, từ trên cửa sổ có một cô gái da trắng, môi đỏ, đôi mắt kẻ sắc lẹm, mặc một bộ váy màu đỏ rượu đang chăm chú nhìn xuống.
“Tiểu thư, sắp tới giờ rồi!”. Một người đàn ông trung niên mặc áo đuôi tôm, trên cổ cài nơ nói với cô với tư thế cung kính.
“Đợi một lát đã!” Đợi một lát, để cô có thể nhìn hắn thêm một lúc, cho tới khi hắn rời khỏi.
Thật không ngờ hắn có thể tìm được tới tận đây.
Đúng là thú vị!
Quản gia liền theo tầm mắt của Vi Nhã mà nhìn xuống: “Tiểu thư, cô đã nhìn anh ta rất lâu rồi. Có cần…”.
Vi Nhã ra hiệu cho quản gia dừng lại: “Không cần đâu! Chỉ một lúc nữa là anh ta đi thôi!”. Người không liên quan thì không nên dây vào chuyện này.
- ---------------------------------
Càng tìm hiểu, càng cảm thấy chuyện này thật kì quái.
Nhưng điều Lăng Thiên lo lắng chính là hiện giờ Nhã Nhi của hắn ở đâu?
Đã ba tháng rồi, những tin tức về Vi Nhã đều dần được hé mở, nhưng tuyệt đối không hề tìm thấy cô.
Lăng Thiên mệt mỏi ngã lên giường. Hắn đã xin nghỉ phép dài hạn ở bệnh viện An Đức. Viện trưởng cùng các đồng nghiệp đều tỏ vẻ tiếc nuối. Nhưng có một điều khiến hắn trăn trở. Trước khi rời khỏi, hắn đã nhìn thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên lề đường gần bệnh viện, phía trong xe thấp thoáng một người phụ nữ đội mũ rộng vành màu đen.
Tiếng điện thoại reo liên hồi, Lăng Thiên mệt mỏi bắt máy.
“Thiếu gia, đã tìm được tung tích của người đó!”.
Đối phương liền gửi cho hắn một video, là một bản tin.
Cô gái mặc váy dài màu đỏ, ánh mắt được kẻ sắc lẹm đang cười vẫy tay chào mọi người. Phía dưới tin tức chính là tiêu đề: “Lâm Vi Nhã, hậu duệ Lâm gia nổi tiếng một thời trở lại”.