“Đại ca!” Mấy tên tiểu lâu la xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này, không dám tin Mặt Sẹo lại có thể chết như vậy.
“Là ả giết đại ca! Giết ả báo thù cho đại ca!”.
Bọn chúng cầm dao bổ thẳng xuống người Vi Nhã. Hiện giờ Vi Nhã đã bị trúng hai phát đạn, sức lực gần như không còn, nhắm mắt nằm yên chuẩn bị rời khỏi thế gian. Bỗng có tiếng súng nổ liên tiếp, bọn chúng từng người một ngã xuống. Trước lúc mất ý thức, Vi Nhã nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô văng vẳng bên tai.
“Nhã Nhi! Tỉnh lại đi! Đừng ngủ mà!” Lăng Thiên hoảng hốt gọi cô, hắn cảm thấy toàn thân lạnh toát, đầu óc liền trống rỗng. Một ám vệ liền nhắc nhở hắn mau đưa cô đi bệnh viện.
“Phải rồi!” Lăng Thiên cẩn thận bế Vi Nhã lên, bảo những ám vệ còn lại giải quyết nốt việc ở cảng, trước kh đi còn nhấn mạnh phải giải quyết thật sạch sẽ. Các ám vệ đều hiểu thiếu gia chính là muốn nhổ cỏ tận gốc.
Lăng Thiên lệnh cho tài xế dùng tốc độ nhanh nhất tới bệnh viện gần nhất. Còn hắn ngồi ôm cô gái nhỏ trong lòng, liên tục dùng tay ấn giữ phần bụng cô, miệng lẩm bẩm: “Em nhất định không được có chuyện gì!”
Giờ đây hắn mới cảm nhận được sự đau đớn khi mất mát một người.
Chỉ cần em tỉnh lại thôi, anh sẽ không bắt ép em nữa.
Chỉ cần em tỉnh lại thôi...
Hắn cứ ngồi thẫn thờ ôm cô như vậy cho tới khi đến bệnh viện. Bác sĩ đã trực sẵn ở ngoài đưa cô vào trong cấp cứu. Lăng Thiên phờ phạc đứng ngoài cửa phòng phẫu thuật. Sau bốn tiếng đồng hồ, hắn thấy có người vội vàng chạy ra rồi chạy vào, hắn muốn hỏi tình hình bên trong nhưng không được. Sau tám tiếng, cửa phòng phẫu thuật đã mở, bác sĩ lau mồ hôi nói: “Ca phẫu thuật thành công, may mắn là không bị bắn vào vùng hiểm, chúng tôi đã gắp hai viên đạn ra ngoài. Chỉ là trong lúc phẫu thuật bệnh nhân bị mất máu khá nhiều, may mắn chúng tôi có đủ máu dự trữ bên trong bệnh viện. Trước hết bệnh nhân sẽ đưa vào phòng hồi sức tích cực để theo dõi tình hình, nếu không có vấn đề gì sẽ chuyển sang phòng bệnh thường”.
Lăng Thiên nghe bác sĩ nói mới thở phào nhẹ nhõm. Trợ lý thấy tình hình đã khả quan hơn, liền nói với hắn đi băng bó vết thương, trong cuộc ẩu đả vừa rồi Lăng Thiên cũng bị thương một số chỗ, tuy không nặng nhưng để như vậy dễ gây nhiễm trùng.
Suốt một đêm hắn đứng bên ngoài nhìn cô chống chọi với máy móc.
Nhã Nhi, em phải tỉnh lại, tỉnh lại rồi cười nói với anh, đừng nằm im như vậy!
Trợ lý đi tới nói với hắn: “Thiếu gia, lão gia hỏi ngài!”.
Lăng Thiên liền tiếp nhận điện thoại, đầu dây bên kia Lăng lão gia liền hỏi về tình hình lô hàng cập cảng tỉnh X.
“Lô hàng cập bến an toàn, con đã cho người đưa về khu sản xuất!”.
Cơ hồ hắn thấy bên kia đầu dây Lăng lão gia cười ha hả, bỗng nhiên giọng Lăng lão gia trầm xuống: “Có vẻ giọng con không được vui?”.
Sao hắn có thể vui được! Thành công giữ được lô hàng này nhưng phải đánh đổi bằng người hắn yêu. Làm thế nào hắn có thể vui được!
“Không có gì!” Hắn đáp lại rồi cúp máy.
Đêm nay với hắn là một đêm thật dài…
Bỗng nhiên y tá trực ở phòng hồi sức tích cực hốt hoảng chạy ra khiến Lăng Thiên bật tỉnh.
Nhã Nhi! Nhã Nhi của hắn không sao chứ?
Bác sĩ vội vàng cầm ống nghe đi vào.
Lăng Thiên đứng bên ngoài lo lắng. Hắn luôn cho rằng không có gì hắn không thể làm, nhưng giờ đây nhìn Vi Nhã yếu ớt nằm xung quanh một đống máy móc cùng bác sĩ và y tá, hắn cảm thấy thật bất lực, chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi, ngoài chờ đợi hắn không thể làm gì khác. Cảm giác ấy gặm nhấm tinh thần hắn, khiến hắn thật khó chịu.
Bác sĩ thở dài rồi ra ngoài, Lăng Thiên lập tức vồ tới: “Cô ấy, không sao chứ? Chẳng lẽ phẫu thuật có vấn đề?”.
Bác sĩ liền nói với hắn: “Bệnh nhân bị sốt cao, có triệu chứng mê sảng, may mắn hiện giờ các chỉ số đều ổn định. Có lẽ một hai ngày nữa bệnh nhân sẽ tỉnh lại, chúng tôi sẽ đưa bệnh nhân về phòng bệnh thường”.
Lăng Thiên thở hắt một hơi. Trợ lý nãy giờ vẫn luôn quan sát hắn, lúc này mới tiến lên nói cho hắn biết rằng Long Đảng đã xử lý xong, còn lô hàng kia cần hắn trở về giải quyết để nhập xưởng.
Để tránh hàng tồn đọng không thể đưa vào sản xuất, Lăng Thiên đành rời khỏi để giải quyết công việc, định là xong sẽ trở về ngay, nhưng chi nhánh Lăng Thị ở đó có chút vấn đề, Lăng lão gia liền giao cho hắn. Vậy là hắn bỏ lỡ cơ hội có thể nhìn thấy Vi Nhã tỉnh lại.
Cảm thấy áy náy với Vi Nhã, Lăng Thiên liền đặc biệt mua rất nhiều thứ cô thích, túi lớn túi nhỏ mang tới phòng bệnh thăm cô.
Nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi trên giường bệnh, trên tay găm kim truyền, hắn không khỏi đau lòng.
“Em thấy trong người sao rồi? Có đau ở đâu không?”
Vi Nhã liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt sắc lẹm, cười nhạo mà nói: “Anh lo cho tôi sao? Hay anh cảm thấy hành hạ tôi chưa đủ, còn muốn tiếp tục?”.
Chiếc túi trên tay hắn rơi xuống, Lăng Thiên vội vàng bước tới, nắm lấy tay cô: “Nhã Nhi, em sao vậy?”.
Bỗng nhiên ánh mắt Vi Nhã chuyển sang u uất, giọng nói run rẩy: “Tôi biết lừa anh là tôi sai, nếu như anh muốn trả thù, bây giờ tôi như thế này rồi, anh hài lòng chưa?”.
Nhìn vẻ mặt lo lắng đau khổ của hắn, Vi Nhã chỉ muốn cười.
“Tại sao lại xóa ký ức của tôi? Anh muốn tôi trở thành đồ chơi của anh sao?”.
Lăng Thiên nặng nhọc nói: “Không phải vậy!”.
Vi Nhã thở dài một hơi, dựa vào giường nghỉ, giọng nói tràn đầy sự mệt mỏi: “Anh ra ngoài đi, tạm thời tôi không muốn nhìn thấy anh!”.
Hắn vẫn cố gắng: “Nhã Nhi…”
“Tôi bảo anh ra ngoài!” Vi Nhã hét lên. Hiện giờ cô không có cách nào đối mặt với hắn.
Lăng Thiên đành xuống nước: “Được, anh sẽ ra ngoài!”. Nhã Nhi cô ấy đang kích động, việc hắn có thể làm bây giờ chỉ là khiến cô thoải mái hơn mà thôi.
- -------------------
Lăng gia
Lăng lão gia vẫn luôn để trong lòng chuyện giọng nói Lăng Thiên không cao hứng. Ông và phu nhân chỉ có một đứa con trai này nên vô cùng chiều chuộng, nhưng không vì vậy mà Lăng Thiên trở thành đứa ăn chơi sa đọa, điều này khiến Lăng lão gia càng hãnh diện, càng cưng chiều đứa con trai này hơn. Được hôm rảnh rỗi nhớ tới chuyện này, ông liền gọi điện hỏi trợ lý. Trợ lý nói thật toàn bộ sự việc với ông.
Hóa ra con trai mình biết yêu rồi!
Nếu như là con gái Đường gia… Danh tiếng Đường gia rất tốt, chỉ có điều Đường gia không ưa Lăng gia cho lắm, à không, phải là hầu như không có đại gia tộc nào ưa được Lăng gia cả. Tuy vậy nhưng Lăng gia vẫn đứng vững trên các đại gia tộc, khiến các gia tộc khác đỏ mắt mà nhìn. Nếu như làm theo cách thông thường… e rằng bọn họ không gả con gái cho Lăng Thiên nhà ông đâu.
Nếu vậy, thì chỉ có thể dùng phương pháp đặc thù.