Tỉnh X
Vi Nhã đang ngâm mình thư giãn trong suối nước nóng. Hơi nước bốc lên khiến làn da của cô ẩn ẩn hiện hiện. Bên ngoài thỉnh thoảng có tiếng hỏi thăm xem cô có cần gì không.
Có vẻ như ba Đường bao toàn bộ nơi này. Vi Nhã không thấy ai khác ngoài nhân viên phục vụ.
Ngâm suối nước nóng chán rồi, Vi Nhã liền sửa soạn đi chợ đêm. Nghe nói chợ đêm ở đây rất náo nhiệt. Cô cầm bản đồ đi tìm đường, cuối cùng cũng tới. Bên trong chợ buôn bán nhộn nhịp, giữa chợ bán đồ ăn nóng. Bên chợ có món bánh rán mật rất hấp dẫn, Vi Nhã liền sà tới mua một túi vừa đi vừa nhâm nhi. Bỗng nhiên có người đụng nhẹ vào cô khiến túi bánh rán suýt rơi xuống.
Vi Nhã cảm thấy cái túi hình như nhẹ hơn lúc nãy.
Cô cầm cái túi nảy nảy.
“Thằng ăn trộm!” Không ngờ đi du lịch lại gặp phải phường trộm cướp.
Vi Nhã liền đuổi theo.
Tên ăn trộm này lẩn như trạch ấy, trên đường chạy hắn ngoặt qua mấy ngõ. Vi Nhã đuổi theo mà bị hụt mấy lần, cuối cùng cô chạy ra một cảng biển.
Cuối cùng cô cũng đuổi kịp.
“Thanh niên sức dài vai rộng lại đi làm trộm cắp! Mày không biết xấu hổ hả?” Vi Nhã liền đạp cho tên trộm một phát.
Bỗng thùng container đóng lại, bên trong chỉ có một chiếc đèn bão treo lơ lửng ở phía trên. Một đám đàn ông lực lưỡng, xăm trổ khắp người cười nhạo.
Tên đại ca nở một nụ cười ghê tởm, hắn chỉ vào miệng mình mà nói: “Nhìn thấy không? Đây chính là tác phẩm của thằng người yêu cô đấy. Hắn làm, chúng ta sẽ bắt cô phải chịu!”.
Vi Nhã hơi lùi lại, cười gượng: “Tôi và Lăng Thiên chia tay rồi, giờ không còn quan hệ gì!”.
Bọn chúng đương nhiên không tin, Lăng Thiên mưu mô xảo quyệt, bọn chúng ăn không ít trái đắng từ hắn. Sau một thời gian theo dõi, bọn chúng thấy được Lăng Thiển rất yêu chiều cô gái này. Nếu bắt được cô, có lẽ bọn chúng sẽ có cơ hội chuyển mình.
“Tôi đã nói là hai chúng tôi chia tay rồi! Các người không tin sao? Hơn nữa…” Vi Nhã mỉm cười quyến rũ, chân bước nhẹ tới chỗ tên đại ca, vuốt ve khuôn mặt hắn “Anh trai đây rất hợp khẩu vị của tôi!”.
Không ngờ người phụ nữ của Lăng Thiên là loại lẳng lơ này.
Hắn bắt lấy cánh tay Vi Nhã, cúi xuống phả hơi vào tai cô: “Chốc nữa sẽ thỏa mãn em”.
Vi Nhã tỏ ra phấn khích: “Ở đâu? Ở đây sao?”
Hắn đưa bàn tay thô ráp sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, trong giọng nói mang đậm dục vọng: “Tất nhiên là không! Cực phẩm như em xứng đáng ở nơi tốt hơn thế này nhiều!”.
Hắn gần như không kiềm chế được, nhưng may mắn có đàn em phía sau nhắc nhở hắn bắt cô lại vì mục đích gì. Tên đại ca hồi phục lại, hắn liền nói với Vi Nhã: “Ủy khuất em một chút rồi! Sau khi khiến tên Lăng Thiên đó nhả ra số hàng mới này, chúng ta sẽ cùng nhau vui vẻ!”.
Vi Nhã cười ngọt ngào với hắn: “Tôi đây thật mong chờ!”.
Quả nhiên bọn chúng lấy một chiếc dây thừng trói Vi Nhã lại, gọi video call cho Lăng Thiên.
“Bạn gái mày đang ở trong tay tao, giờ, hoặc là đưa tao lô hàng đó, hoặc là mày sẽ nhận được thi thể bạn gái mày. Nhớ, chỉ một mình mày tới đây thôi!”. Bên trong video là hình ảnh Vi Nhã bị trói, ngồi bên trên sàn. Hình ảnh này khiến Lăng Thiên dâng lên một cỗ tức giận xen lẫn bất an, cảm giác như trong người bùng nổ. Hắn lập tức cầm lấy áo khoác tự mình lái xe tới.
Trong lúc chờ Lăng Thiên, Vi Nhã liền cùng bọn chúng nói chuyện phiếm.
“Mấy anh lợi hại như vậy, sao không trực tiếp bắt Lăng Thiên, mà phải bắt tôi?”
Vẻ mặt của tên đại ca trở nên vặn vẹo khó coi: “Nếu bắt được thì đã bắt lâu rồi! Nhưng lần nào cũng để hắn thoát được. Với cả so với bắt hắn, bắt em có lợi hơn nhiều!”. Hắn nhìn cô cười dung tục.
Vi Nhã thật muốn ghê tởm. Nhưng cô vẫn phải bày ra vẻ mặt tò mò hỏi tiếp: “Mấy anh nói Lăng Thiên không phải người dễ chơi, nếu như hắn thật sự không coi trọng tôi, có lẽ sẽ cho diệt sạch các anh thì sao?”.
Tên đại ca phất phất tay: “Không có chuyện đó đâu!”.
Vi Nhã nghi ngờ. Bọn chúng chắc chắn như vậy, lẽ nào có đồng bọn giúp bọn chúng trốn thoát?
“Mà cô em hơi bị tò mò đấy, đúng là đàn bà nhiều chuyện!”.
Vi Nhã cảm thấy bọn chúng sắp nhận ra gì đó, liền không hỏi tiếp nữa mà ngoan ngoãn ngồi im. Một lúc sau có tiếng mở cửa, tên đại ca liền bước ra, chỉ huy tên đàn em dùng dao găm kề cổ Vi Nhã.
Lăng Thiên nhìn thấy Vi Nhã bị áp giải ra, trong mắt hiện lên tia máu.
“Đám Long Đảng các ngươi mà cũng dám uy hiếp ta?”. Hắn cười mỉa mai, hờ hững nói: “Chỉ là một đứa con gái, mà muốn chúng ta giao ra lô hàng? Các ngươi mơ cũng đẹp lắm!”
Tên đại ca cười: “Bạn gái ngươi mà ngươi không quan tâm sao?”
Lăng Thiên liền ngồi tạm lên một phiến đá gần đó, bắt chéo chân mà nói chuyện với hắn: “Chúng tôi chia tay lâu rồi! Giờ hai bên không liên quan gì cả!”.
Vi Nhã liền nói chen vào: “Thấy chưa? Tôi nói rồi mà!”.
Tên đại ca thẹn quá hóa giận, đùng đùng hét lên: “Câm miệng!”.
Bọn chúng tốn bao nhiêu sức bắt được cô tới đây, chẳng lẽ lại là công cốc?
Lăng Thiên liền ra hiệu, một đám ám vệ Lăng gia bao vây xung quanh container.
“Mày…. Mày dám động đến bọn tao, con ả này sẽ chết đầu tiên”. Con dao găm siết qua cổ Vi Nhã, có thể lờ mờ thấy được có máu chảy.
Ám vệ Lăng gia vẫn đứng bao vây xung quanh, nhưng không có lệnh của Lăng Thiên, không ai dám tiến lên.
Bọn chúng chính là vào đường cùng rồi.
Tên đại ca ra hiệu cho đàn em từ từ tiến về đằng sau.
Hình như hướng đó là khu bãi đậu xe, cũng gần với lô hàng của Lăng gia chuẩn bị cập cảng.
Từ phía đó một đám người xuất hiện, một tên xăm trổ đứng ở giữa cười lớn: “Mấy người của chúng mày đưa tới, liệu có đông bằng bọn tao không?”.
Tên đại ca vội vàng đi tới chỗ hắn: “Đã hoàn thành nhiệm vụ!”.
Lăng Thiên vẫn nhớ tên này là Mặt Sẹo, vì trên mặt hắn có một vết sẹo lớn, cùng mái tóc nhuộm vàng như cháy nắng, quanh năm bốn mùa chỉ mặc một chiếc áo da bò cùng chiếc quần jean rách.
“Có vẻ lần này các ngươi dốc hết vốn liếng rồi đấy nhỉ?” Đến Mặt Sẹo cũng tới, chứng tỏ đợt hàng lần này bọn chúng rất muốn có.
Tên Mặt Sẹo này có vẻ khôn ngoan hơn tên đại ca bặm trợn kia, hắn nhận thấy tuy Lăng Thiên nói rằng sẽ tấn công bọn họ, nhưng không hề có động tĩnh ra tay, đoán chừng vì cô gái trong tay bọn hắn.
Mà cô gái này sao thấy quen quen?
Ban đầu hắn cho rằng cô gái này chỉ là tình nhân chơi qua đường của Lăng Thiên, nhưng nếu nghĩ kỹ thì không giống.
Vì vốn dĩ Lăng Thiên không có người phụ nữ nào có thể ở bên cạnh hắn.
Nếu như là người phụ nữ Lăng Thiên chọn…
Mọi sự chú ý đổ dồn vào Lăng Thiên và Mặt Sẹo, Vi Nhã nhân cơ hội đó vật tay tên đang uy hiếp cô, cướp lấy dao găm đâm một nhát vào người hắn. Lăng Thiên cũng phất tay cho đám ám vệ Lăng gia tham chiến. Cuộc chiến này không chỉ có dao găm, mà còn có súng đạn, tiếng súng nổ rầm trời, người ngã xuống càng lúc càng nhiều. Tên Mặt Sẹo quả nhiên thiện chiến, một mình hắn đã hạ gục năm ám vệ Lăng gia, hắn giơ súng lên nhắm chuẩn vào Lăng Thiên đang bị vây hãm bởi những tên thuộc hạ Long Đảng khác thì một lưỡi dao găm phi vào tay hắn làm rơi khẩu súng.
Vi Nhã cầm dao găm tấn công Mặt Sẹo.
Mặt Sẹo vừa đỡ đòn vừa nhìn cô gái trước mặt. Giờ hắn hiểu tại sao Lăng Thiên lại để cô trở thành bạn gái mình rồi.
So với Mặt Sẹo, tốc độ tấn công của Vi Nhã vẫn còn coi là chậm, nhưng hắn cũng bị thương nên hiện tại hai người coi như bất phân thắng bại, gần đến lúc Mặt Sẹo bị Vi Nhã dồn vào đường cùng, hắn cướp được khẩu súng bắn vào cô, rồi nở nụ cười ghê rợn, tay run run chĩa khẩu súng về phía Lăng Thiên chuẩn bị bắn. Vi Nhã chịu đau vồ tới cướp lấy họng súng nhắm vào bụng mình. Tiếng súng vang lên, cùng với đó là một lưỡi dao cắm sâu vào ngực trái của hắn.