Vi Nhã lảng tránh ánh mắt của hắn. Điều này khiến hắn càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Anh đã chuẩn bị lễ phục rồi!”. Hắn dùng theo chiêu cũ của cô, tiền trảm hậu tấu.
Vi Nhã hờ hững nói: “Anh chuẩn bị lễ phục là việc của anh, em đi hay không là việc của em”.
Cố Đình thấy rõ ràng là cô đang trốn tránh, hơn nữa hiện giờ còn không cần lấy cớ nữa, tức khắc khuôn mặt nhăn thành một đống, hai cánh tay cũng buông lỏng.
Vi Nhã lập tức thoát ra ngoài. Cô cảm thấy hắn càng ngày càng xa lạ, giống như trở thành một người khác vậy. Nhưng tại sao, khi nhìn thấy hắn, cô vẫn không nhịn được mà muốn yêu thương hắn?
Cố Đình nhìn Vi Nhã chạy vội ra ngoài, ngay cả hồ sơ cũng không mang theo. Phải chăng tình cảm của cô sau từng ấy năm đã phai nhạt sao?
Hắn tự giễu.
À phải rồi! Hồi đó cô chỉ là chịu trách nhiệm với hắn mà thôi! Thực chất thời gian quen nhau của hai người cũng không thể tính là dài, Vi Nhã là cô gái kiêu ngạo, lại sống trong giàu sang từ nhỏ, sao có thể để mắt tới một kẻ như hắn, có chăng chính là thương hại hắn mà thôi!
Vi Nhã bước vội trên hành lang thì bị đụng vào một người, cô liền mất thăng bằng mà ngã một cái. Từ ngày bị tai nạn, do tổn thương dây thần kinh mà khả năng giữ thăng bằng của cô giảm đáng kể, thoạt nhìn thì có vẻ bình thường, nhưng thực chất có một số hoạt động cần đảm bảo thăng bằng và tốc độ, cô sẽ khó mà thực hiện được.
Trong lúc Vi Nhã đang xuýt xoa cái mông của mình thì có một bàn tay chìa ra: “Không sao chứ?”. Vi Nhã ngờ ngợ, cái giọng này chẳng phải là giọng của nữ nhân viên lúc nãy sao, cô ngước lên nhìn nữ nhân viên, trong miệng bật thốt ra: “Tiêu Yên!”
“Vi Nhã, không ngờ lại là cậu đó!” Tiêu Yên nắm lấy tay cô mà kéo lên. “Sớm đã nghe nói cậu sẽ tới đây thực tập!”.
“Cậu làm ở đây sao?”
“Mình làm ở đây hai năm rồi, năm đó qua Mỹ, lúc đó chật vật vô cùng, may mà có Cố Đình ở đó!”. Bỗng nhiên đôi mắt Tiêu Yên trở nên xa xăm, cô cười nói: “Nếu không phải cậu ấy đưa tay ra giúp đỡ, có lẽ bây giờ mình đang ở một khu ổ chuột nào đó rồi!”.
Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại reo, Tiêu Yên lập tức nghe máy rồi tạm biệt Vi Nhã.
Có lẽ trong cốt truyện, thiết lập của người yêu cô chính là nam phụ thâm tình, luôn ở bên cạnh giúp đỡ nữ chính chăng?
Điều này khiến tâm trạng cô không tốt chút nào! Nếu như bình thường, cô sẽ ra tay mà diệt trừ Tiêu Yên, nhưng Tiêu Yên mang hào quang nữ chính, cô không chắc có thắng được cô ta không.
Không thể ra tay ở chỗ Tiêu Yên, thì ra tay ở chỗ Cố Đình.
Vi Nhã lập tức quay lại phòng Tổng giám đốc, không gõ cửa mà trực tiếp đi vào.
“Em sẽ cùng anh tham gia bữa tiệc!”
Cố Đình trân trân nhìn cô.
Mấy phút trước cô còn trốn tránh, mà bây giờ lại hùng hổ như vậy.
Không thấy hắn nói gì, cô bắt đầu chất vấn: “Sao anh không nói gì vậy? Có phải là đổi ý rồi không? Nếu không phải em thì cô nào?”.
Chờ Vi Nhã nói một tràng xong, Cố Đình mới mở miệng: “Anh có nói là em sẽ không phải đi sao?”.
Bốn năm đi tu nghiệp ở đâu về, Vi Nhã thấy miệng lưỡi hắn ngày càng sắc bén, còn hay trêu chọc cô. Cô hậm hực hỏi: “Thế lễ phục đâu?”
Cố Đình cười thần bí: “Anh sẽ cho em xem sau!”.
- -------------------------
Chẳng mấy chốc đã đến bữa tiệc ở An gia, Vi Nhã mặc một chiếc đầm đuôi cá đỏ rực, đeo bộ trang sức hồng ngọc, khoác tay Cố Đình đi tới.
An Dĩ Mặc không còn nóng nảy tự đắc như xưa mà trở nên thành thục hơn rất nhiều. Nhìn thấy Vi Nhã khoác tay Cố Đình đi vào, sắc mặt hơi trầm xuống một chút, nhưng rất nhanh đã tươi cười trở lại, đưa tay ra bắt tay với Cố Đình
“Cố tổng lần đầu gặp mặt, mong anh sẽ thích bữa tiệc An gia chuẩn bị”.
Cố Đình cũng tươi cười đưa tay ra bắt tay với hắn, tay kia ôm eo Vi Nhã: “Cảm ơn An gia đã mời tôi tham gia bữa tiệc”. Lúc bắt tay còn siết chặt một cái.
“Có khó đi không?” Cố Đình nhìn xuống chiếc đầm đuôi cá của cô, quan tâm hỏi. Hắn cảm thấy chiếc đầm này khá khó di chuyển.
Vi Nhã lườm hắn: “Anh thử mặc một lần thì biết!”.
Cố Đình đưa tay xoa nhẹ bụng cô: “Khó chịu thì nói với anh!”.
Vi Nhã đẩy tay hắn ra.
Đây là chỗ đông người. Xoa cái gì mà xoa!
Buổi tiệc diễn ra thuận lợi, sau màn khai mạc, Cố Đình đi chào hỏi đối tác, Vi Nhã hôm nay ngoài việc cùng Cố Đình tham dự, cũng thay mặt Từ gia mà tới.
“Ái chà, Từ đại tiểu thư, tôi nghe nói mối tình đầu của An nhị thiếu đã về nước rồi đấy, cô phải cẩn thận!”. Đào Lệ, một tiểu thư chua ngoa đanh đá, cũng học ở đại học X, nhưng cô ta luôn bị lép vế so với cô nên luôn ghen ghét, tìm mọi cách dìm cô xuống.
“Ồ, mối tình đầu của An nhị thiếu? Là ai vậy?” Vi Nhã tỏ vẻ không biết.
“Chẳng lẽ cô quên rồi? Tiêu Yên, cô bé lọ lem trong truyền thuyết! Nghe nói hai người họ đã gặp nhau rồi, hơn nữa, vẫn còn rất tình cảm!”. Đào Lệ mô tả chi tiết đến nỗi cứ như cô ta ở đó chứng kiến vậy.
“Thì sao? Liên quan gì đến tôi?” Vi Nhã vẫn cười.
“Tôi biết cô rất khó chịu, khó khăn lắm An nhị thiếu mới quay về với cô, không ngờ Tiêu Yên kia lại quay về, nếu cần tôi sẽ giúp cô”. Đào Lệ nói với vẻ chính nghĩa.
Vi Nhã nhướng mày.
Giúp kiểu gì?
Đào Lệ cầm ly rượu trên bàn, hùng hổ đi qua, hất thẳng vào người Tiêu Yên.
Ồ! Có drama nè, mà cô sẽ thành nhân vật phản diện ở đây!
Tiêu Yên tự dưng bị tạt rượu, sắc mặt khó coi vô cùng.
“Cô làm gì vậy?” An Dĩ Mặc từ đám đông bước ra, cởi áo ngoài khoác lên cho Tiêu Yên.
“Tôi…” Đào Lệ cắn răng, hai tay bấu vào vạt váy, đôi mắt thi thoảng lại liếc về góc phòng.
Vi Nhã lúc này đang nhón một miếng dưa ướp lạnh, thích thú cắn một ngụm.
“Vi Nhã, sao em lại làm vậy?” An Dĩ Mặc cau mày hỏi. Cô ấy ghét Tiêu Yên tới mức đó sao? Cứ nhìn thấy là phải động tay động chân.
Bên kia cũng có tiếng mắng cô xen vào: “Thể trạng đang xấu như vậy mà còn ăn đồ lạnh, em có biết chăm lo cho bản thân không hả?” Cố Đình đi tới đoạt lấy miếng dưa trong tay cô.
Dưa của bổn công chúa!
“Có sao không?” Hắn hơi cúi mặt xuống, xoa xoa bụng dưới của cô.
Vi Nhã đẩy tay hắn ra. Tên này từ nãy tới giờ cứ xoa bụng cô là thế nào?
An Dĩ Mặc hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén: “Anh cho em cơ hội, em nói đi!”.
Nói cái gì? Cô chẳng có gì để nói cả.
An Dĩ Mặc cau mày hỏi: “Đúng vậy không?”.
“Được thôi, nếu vậy chúng ta gọi cảnh sát tới điều tra”.
Thích làm lớn, cô cho lớn một thể.