Vi Nhã hơi chấn động. Cô cau mày nhìn hắn, hắn bây giờ không còn vẻ rụt rè nhút nhát như ngày xưa, trên người toả ra phong thái của một người trẻ tuổi thành đạt, vô cùng quyến rũ, khiến cô không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần.
"Cố Đình!"
Bốn năm trước hắn rời khỏi cô, bốn năm sau hắn lại đứng trước mặt cô với tư cách ông chủ. Vi Nhã cảm thấy hắn đang trêu đùa cô.
Cố Đình ngồi trên ghế lật từng tờ hồ sơ trên tay.
“Từ Vi Nhã, 22 tuổi, đang là sinh viên năm cuối ngành quản trị của trường đại học X, điểm trung bình các kỳ đều đạt xuất sắc, chỉ có một nhược điểm là không tích cực tham gia hoạt động xã hội”.
Gấp hồ sơ lại, Cố Đình rời khỏi ghế đi tới trước mặt Vi Nhã: “Em biết nhiệm vụ của em ở đây là gì chứ?”.
“Đương nhiên là vận dụng hết những kiến thức đã học, giúp đỡ công ty quản lý tài chính một cách hợp lý, phòng trừ mọi rủi ro có thể tới bất cứ lúc nào”. Vi Nhã vô cùng tự tin với câu trả lời của mình.
Bỗng hắn cốc vào đầu cô một cái: “Em nghĩ em có cơ hội làm việc này sao? Nếu một thực tập sinh như em có thể đảm trách nhiều như vậy thì anh đâu phải bỏ ra một số tiền lớn để thuê cả một đội ngũ về làm chứ?”
Nét mặt cô cứng đờ.
Xin lỗi đi! Một mình cô làm bằng cả đội đó!
Nhưng giờ cô chỉ là một thực tập sinh mà thôi.
Cố Đình đưa cho cô một bản danh sách dài dằng dặc, cười nói: “Đây chính là việc em cần làm”.
Vi Nhã cẩn thận tỉ mỉ đọc từng nội dung bên trên danh sách, càng đọc sắc mặt cô càng đen thui.
Đây căn bản không phải việc của thực tập sinh, cũng không phải chuyên ngành của cô.
Vi Nhã cố gắng nặn ra một nụ cười tươi: “Thưa sếp, đây không phải chuyên môn của tôi!”.
“Anh không ngại!” Hắn mệt mỏi nằm ngả trên ghế “Lại đây xoa bóp cho anh!”
“...” Bổn công chúa không phải người hầu nhà anh!
Thấy Vi Nhã chần chờ, Cố Đình liền giơ tập hồ sơ của cô lên, miệng mấp máy: “Bảng điểm!”
Bóp thì bóp, bóp chết anh luôn!
Vi Nhã liền ghé qua bàn, ngón tay thon dài đặt trên thái dương, bỗng nhiên cánh tay bị kéo lại, cô lập tức ngồi trên đùi hắn.
Vi Nhã lập tức đứng dậy nhưng bị Cố Đình mạnh mẽ ôm lại, hắn vùi đầu vào hõm cổ cô mà nỉ non: “Anh nhớ em!”
Vi Nhã hơi ngẩn người. Cố Đình tranh thủ thời cơ áp sát môi cô, tấn công vào trong khoang miệng. Kỹ thuật tuy không được điêu luyện nhưng lại có tính xâm lược, hắn dẫn dắt cô vào thế giới riêng của mình, khiến cô đê mê không thoát ra được. Cho tới lúc lý trí trở lại thì bàn tay của hắn đã mò mẫm vào bên trong, lại thô lỗ xâm phạm khiến cả người cô run lên. Chẳng mấy chốc cúc áo đã bị cởi mất ba chiếc.
Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Cố Đình lập tức ấn Vi Nhã xuống gầm bàn, còn mình chỉnh trang lại trở về dáng vẻ nghiêm túc.
Vi Nhã ngồi bó gối dưới gầm bàn, cơ hồ nghe thấy tiếng nữ nhân viên: “Đây là báo cáo tháng này”. Giọng trong vắt như thủy tinh vậy, hơn nữa còn quen quen.
“Cố tổng, buổi tiệc tối mai không biết cậu có dự định gì không?”
Cố Đình ngồi dán mắt vào bản báo cáo, đúng hơn là dán mắt xuống dưới gầm bàn. Vi Nhã buồn chán ngồi nghịch chân hắn, thỉnh thoảng lại ngồi ngẩn ngơ ngắm ống chân đằng sau lớp vải. Cô không chỉ bóp phần đùi dưới của hắn, mà còn sờ lên bắp đùi trên, lấy ngón tay ấn ấn, càng ngày càng tiến lên trên. Cố Đình không nhịn được liền kêu nhẹ một tiếng, lập tức bắt cái tay đang nghịch ngợm của cô lại.
“Cậu không sao chứ? Có cần về nghỉ ngơi chút không?” Giọng nữ nhân viên rõ ràng tỏ vẻ lo lắng, khiến tâm tình Vi Nhã nhộn nhạo một trận, ra tay nhéo hắn không thương tiếc.
Cố Đình nhịn đau, trên trán lấm tấm mồ hôi, hắn xua tay nói: “Không sao!”.
“Nhưng mà…” Nữ nhân viên chưa kịp nói, hắn đã bảo cô ra ngoài.
Vi Nhã nghe thấy tiếng lộc cộc càng ngày càng xa, nhưng bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng nữ nhân viên hỏi: “Tôi nghe nói Vi Nhã đến công ty làm thực tập sinh. Chuyện này…”.
Vi Nhã ngày càng nghi ngờ, chuyện này là sao?
Cố Đình dựa lưng vào ghế, lười biếng nói: “Cậu muốn nói cái gì?”.
“Chuyện này là cậu sắp xếp đúng không?”.
Cố Đình không nói gì. Vi Nhã lại thấy nữ nhân viên đó nói tiếp: “Bốn năm rồi, cậu vẫn còn yêu cậu ấy sao?”
Vi Nhã hồi hộp giương đôi mắt nhìn hắn. Cố Đình cười nhạt nói: “Từ bao giờ cậu lại nhiều chuyện như vậy? Đây không phải việc cậu có thể xen vào đâu!”. Một lúc sau, Vi Nhã nghe thấy tiếng đóng cửa. Cố Đình kéo cô ra khỏi gầm bàn, ép cô ngồi lên đùi mình, tiếp tục cuộc vui vừa bị gián đoạn. Nhưng Vi Nhã lại tránh né hắn.
“Sao vậy?” Hắn không vui hỏi.
Chẳng phải lúc nãy cô cũng rất vui vẻ sao?
Vi Nhã giãy khỏi người Cố Đình, nhưng lại bị hắn ôm chặt.
Mẹ kiếp!
Sao giờ hắn khỏe thế?
Đột nhiên hắn nói: “Em không biết bốn năm đó dài như thế nào đâu!”.
Vi Nhã theo bản năng hỏi lại: “Bốn năm đó thế nào?”.
Hắn cười buồn một lúc rồi kể lại.
Năm đó, sau khi rời khỏi cô, hắn liền dành chút tiền thắng được ở giải tranh cờ vây đó, làm thủ tục sang Mỹ. Nếu như ở trong nước hắn nghèo, thì ở Mỹ hắn có thể coi là cực kỳ nghèo. Hắn làm đủ mọi việc, từ bốc vác cho đến bưng bê,... cho đến khi một lần hắn đang rót rượu cho khách, vừa vặn nghe được một nhóm người vừa uống vừa phàn nàn rằng ông chủ của bọn họ kỳ lạ, bản thân là xã hội đen nhưng lại thích chơi cờ đàm đạo. Vậy là hắn hỏi làm đàn em của đám người đó. Bọn họ thấy hắn cũng có vẻ hiền lành, liền nhận hắn vào. Hắn tìm cơ hội tiếp cận ông chủ. Quả nhiên như lời đồn, ông ta rất thích người có học vấn, nhất là ông ta rất thích đánh cờ vây cùng hắn, bởi vì hắn lúc nào cũng thắng ông nửa bước, càng ngày càng say mê. Hắn luyện tập rồi luyện tập bất kể ngày đêm. Rồi hắn trở thành cánh tay của ông chủ, ngỏ ý muốn xây dựng một công ty nhỏ làm việc dưới sự đầu tư của tập đoàn ông. Ông chủ sảng khoái đồng ý.
Vi Nhã nghe vậy cũng cảm thấy đau lòng. Giọng điệu cô lúc này mềm hơn một chút.
“Vậy sao anh không gọi điện về?”
Cố Đình càng ôm cô chặt hơn, vùi đầu vào hõm cổ cô: “Anh sợ nghe thấy giọng em, sẽ không kìm được mà quay về!”
Vi Nhã mủi lòng ôm lấy hắn.
Đường Vi Nhã ơi là Đường Vi Nhã, mày đúng là không có tiền đồ.
Bỗng dưng hắn hỏi: “Sắp tới bên An thị tổ chức một bữa tiệc, em sẽ đi cùng anh chứ?”.
Vi Nhã trừng mắt một cái.
Lãng mạn không quá ba giây mà!
Bốn năm vừa rồi, An Dĩ Mặc luôn lấy cớ hỏi thăm để đến nhà cô. Tuy cô luôn lạnh nhạt nhưng không thể không nói rằng cái tên này dai như con đỉa vậy. Ba mẹ Từ giờ cũng có vẻ xuôi xuôi, ba mẹ An thì khỏi nói, gặp cô lúc nào là bắt lấy cô lúc ấy. Bây giờ mà cùng Cố Đình đi dự tiệc ở An gia, có lẽ sẽ xảy ra xung đột mất.
“Hôm đó em phải đi học thêm!”
Cố Đình nhíu mày: “Chẳng phải bây giờ em đang trong thời gian thực tập sao?”
Có phải cô không muốn đi cùng hắn.
Phải rồi! Đó là nhà của An Dĩ Mặc!
Lần này hắn về nước là để cướp cô về, nên buổi tiệc này, cô nhất định phải cùng hắn tham dự.