Giữa biển, bốn hướng xung quanh toàn là nước. Sương mù đột nhiên lại trở nên dày đặc làm cho Maricus lo lắng vô cùng.
Benelly đã gặp phải rắc rối lớn.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể xác định hướng bằng la bàn,nhưng họ cứ đi mãi đi mãi giống như vẫn đang ở chỗ cũ.
Bọn họ như bị thứ gì đó dẫn dắt,cho dù đi thẳng tới hướng nào,sau cùng đều chở lại cùng một chỗ. Điều này
khiến cho Ariche rùng mình,anh ta là người đang lái tàu! Bốn hướng đều sóng yên biển lặng. Những cơn gió nhỏ chỉ thối nhè nhẹ,bất giác cũng làm người khác lạnh sống lưng.
Nhưng điều khiến anh ta kinh hãi,là khi mà anh ta lái tàu theo hướng la bàn chỉ. Chạy được một đoạn, kim la bàn lại tự động bẻ ngược về phía sau.
Da đầu Ariche gần như tê dại,anh ta nói thầm với Maricus đang đứng bên cạnh mình.
"Thuyền trưởng,ông có thấy không?"
Maricus trầm mặt giây lát,ông nghiêm giọng nói với anh ta. - "Có thứ quái gì đó đang giở trò ở đây." Ông có thể cảm nhận được.
Hoặc là có bóng ma nào đó đang bẻ kim la bàn,hoặc là có thế lực siêu nhiên nào đó đang làm chuyện này, cũng có thể là thứ khác.
Maricus: "Quái vật biển,cậu có nghĩ giống tôi không?"
Ariche lắc đầu: "Chúng nó không thông minh như vậy."
Maricus nghiêm mặt,ông hạ thấp giọng nói với anh ta: "Cậu không biết. Trên vùng biển này còn có một loại quái vật biển rất đáng sợ."
Maricus hạ thấp giọng như vậy là bởi vì ông sợ "bọn chúng" ở dưới biển sẽ nghe thấy.
Tay Ariche hơi run lên một chút,anh ta giấu tay ra đằng sau,cố kìm nén lại cơn rung của chính mình.
"Ý ông là gì?" Ariche bình tĩnh gặn hỏi.
Maricus liếc mắt nhìn anh ta: "Mỗi vùng biển đều có những con quái vật khác nhau,nhưng có vài con lại thuộc loại rất đặc biệt."
"Rất đặc biệt sao?"
"Phải."
Ánh mắt Maricus trầm xuống,ngữ khí mang theo sự lo ngại khó giấu được. - "Những con quái vật biển thuộc hàng ngũ đặc biệt đều có linh thức riêng,chúng có ý thức. Có thể hiểu được tiếng người và sự đặc biệt của chúng chính là rất thông minh."
Da gà Ariche không nhịn được mà theo từng câu nói của Maricus đều dựng lên.
Quái vật có thể hiểu tiếng người và rất thông minh, rốt cuộc thì sẽ là loại quái vật khủng khiếp gì đây?
Maricus cười nói: "Đừng lo lắng,những con quái vật đặc biệt như vậy thì chỉ có những kẻ xui xẻo mới gặp phải thôi,cậu đừng lo."
Maricus chỉ vừa dứt lời thì "ầm" một tiếng. Thân tàu đã bị va chạm phải thứ gì đó rất lớn ở giữa biển.
Benelly nghiêng ngả theo sóng biển,thân tàu lại rung lắc kịch liệt khiến mọi người trên tàu đều bị đánh thức.
Maricus cùng Ariche loạn choạng bám lấy hàng lan can chắn ở phía trước bánh lái. Đợi đến khi thân thể đã ổn định,Ariche đã hốt hoảng đến nổi trợn to mắt nhìn thứ đen ngòm ở dưới nước.
Là quái vật biển!
"Nhớ kỹ,phải nhìn chầm chầm vào nó!" Maricus nói rồi liền chạy ngược xuống đuôi tàu,bỏ lại Ariche một mình đối diện với cái bóng đen ngòm khổng lồ đang bơi qua bơi lại dưới biển.
Trời quá tối,Maricus loay hoay một lúc mới nhìn thấy được sợi dây đang cột cái chuông đồng ở bên góc khuất kia.
Ông không chần chờ mà kéo ngay một phát,âm thanh đong đỏng của tiếng chuông vang khắp cả con tàu,sóng biển đập càng lúc càng mạnh,gió bão cũng đột ngột xông từ phía xa xông tới.
Mari nhìn thấy có vài người từ trong buồng chạy ra,ông liền hét lên với bọn họ: "'Có quái vật biển!"
Mọi người nghe xong thì liền lập tức rút súng,cảnh giác nhìn xung quanh.
Burn híp mắt,ông còn phải chông nôm Nick. Thằng nhóc đó vẫn còn phải thay băng,bắp đùi cậu ta đã phù tím, cổ chân đã nổi mủ,tình hình rất đáng lo ngại.
"Con quái vật ở đâu?" Một người trong số đó hét lớn. Anh ta chỉ thấy cơn lũ ở đăng xa đang lao tới ,nhưng lại không thấy con quái vật biển mà Maricus nói đang ở đâu.
"Nó ở đó! Ngay phía dưới!" Ariche nhướn người ra phía lan can mà chỉ về mặt biển đen ngòm.
Từ nãy đến giờ anh ta đều hướng mắt đến con quái vật, Ariche không dám buông lỏng cảnh giác.
Nếu như anh ta chóp mắt một cái,con quái vật đột ngột biến mất,thì cả đoàn người trên Benelly đều có thể sẽ chết ở đây.
Đôi mắt của Ariche đã nổi đầy gân máu đến chảy cả nước mắt,dù vậy anh ta cũng không dám nhắm mắt lại.
Cho đến khi mà một người trong số bọn họ nhìn thấy được con quái vật khổng lồ đang bơi lại dưới biển. Thì Ariche mới dám chớp nhanh mắt vài cái.
"Tôi thấy rồi,nó ở phía dưới!" Một trong số người ở đó hoảng hốt hét lên.
Burn gạc súng,ông chỉnh lại cái mắt kính của mình rồi hướng đến con quái vật: "Mở to mắt mà nhìn nó,đừng để nó chạy mất!"
"Chuẩn bị pháo!"
"Mau lên!"
"Đừng cản đường!"
"Tránh ra mau!!"
Phía trong boong tàu Benelly...
Con tàu rung lắc kịch liệt theo làn sóng, Hứa Lan Chu không chút phòng bị nên đã ngã sõng soài dưới đất.
Hứa Lan Chu: "..."
Ta nói này,có thể cho ta chút thời gian để nghỉ ngơi không?
Hắn thật sự đã quá mệt mỏi với những việc xảy ra gần đây. Từ việc bị đám thổ dân ở Traml đuổi bắt đến con mực khổng lồ ở dưới biển,chỉ vậy thôi cũng đã quá phiền phức rồi.
En loạn choạng chạy tới đỡ lấy Hứa Lan Chu,hai mắt long lanh của cậu gần như ầng ậng hơi nước.
En lo lắng hỏi: "Anh không sao chứ?"
"Ta không sao." Không,ta có sao! Lưng ta muốn trẹo đến nơi rồi!
Hứa Lan Chu một mặt bình thản dựa vào En mà đứng dậy. Lúc nãy va chạm hơi mạnh, lưng hắn bây giờ đang dâng lên từng đợt đau nhói,cảm giác này khó chịu đến nổi khiến Hứa Lan Chu cau mày lại ,nhưng hắn cũng không bộc lộ ra biểu cảm gì khác thường.
"Ớ đây,chờ ta trở lại."
Nói rồi, Hứa Lan Chu thẳng thừng cầm lấy Huyết Trường Dạ bước ra ngoài, bỏ lại Ên đang giữ tay trên hư không, nhìn cậu như muốn nói gì đó với hắn. Nhưng còn chưa kịp nói,người đã ra đến bên ngoài,đã vậy Anh Lee còn rất tri kỷ "đóng cửa" cẩn thận cho cậu nữa.
En ngơ ngác nhìn một loạt hành động của người nọ,bên trên phảng phất như vẫn cầm lấy tay của người đó.
Rất ấm,ấm nóng đến lạ thường.
Ên hạ mắt nhìn xuống bàn tay mình,thẫn thờ một lúc lâu rồi siết chặt lòng bàn tay mình lại.
Tay của anh Lee thật ấm...
En vẫn nhìn chăm chú vào lòng bàn tay đã bị mình siết chặt, cặp mắt đã hóa đỏ không giấu nổi sự si mê đang tràn ra từ bên trong nó.
Nếu có thể.....Cậu chỉ muốn giữ lấy sự ấm áp đó cho riêng mình.
Hứa Lan Chu chống Huyết Trường Dạ trên sàn gỗ,bình thản nhìn cái mồm khổng lồ đầy răng nanh của con quái vật trước mắt.
Mùi hôi thối từ trong mồm của nó tỏa ra khiến cho đầu Hứa Lan Chu đã đau nhức giờ lại còn đau nhức hơn.
Cái mùi này vừa tanh tưởi vừa hôi thối một cách rất đặc biệt. Mới ngửi vào một chút thôi mà mặt của Hứa Lan Chu đã tái mét.
Hứa Lan Chu bày tỏ với 1314: "Ta muốn đ*tc*nc* nhà nó."
(2)
1314: [ Tiếu Ca Ca à,ngài không thể làm vậy! ] Đời nhà nó không chừng chỉ còn mình nó thôi, ngài làm vậy nó sẽ tổn thương đó nha.
"Ta mặc kệ." Hôm nay bổn đại gia nhất định sẽ làm thịt nó! Dám phá giấc ngủ của ta? Ta cho nó thành sushi luôn.
Trong hoàn cảnh ai cũng bận rộn,chỉ có mỗi Hứa Lan Chu là an nhàn nhất.
Maricus đang nhắm khẩu pháo hướng về phía con quái vật, "ầm" một tiếng,viên đạn được bắn ra với tốc độ cực cao. Tuy trúng con quái vật,nhưng theo Hứa Lan Chu nhìn thấy thì cũng không ảnh hưởng gì mấy.
Ariche trao đạn cho ông,vẻ mặt anh ta vô cùng lo lắng,Benelly sắp hết đạn pháo rồi,vậy mà con quái vật vẫn không si nhê gì mấy...
Nếu đạn pháo hết thật,những người ở đây sẽ chết hết. Da đầu Arivhe run lên từng đợt,hai tay anh ta run lên nhè nhẹ nhưng vẫn trao pháo rất đều cho Maricus.
Anh ta không muốn chết.
Cảm giác giữa sự sống và cái chết quá kinh khủng,nhìn cái mồm đầy những cái răng sắc nhọn của quái vật, đầu
Ariche liền đau nhức dữ dội.
Nó làm anh ta nhớ đến khoảnh khắc ở Traml, cái mồm há to của tên thổ dân khổng lồ đó mở ra như muốn nhai nát đầu anh ta.
Nếu không phải Amanda đã bắn chết "nó",thì không chừng người chết đã là anh ta rồi.
Maricus xoay người lụm đạn pháo,chợt nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp với đôi mắt xanh lục bảo tỏa sáng đứng giữa màn đêm,ông có chút sững sốt.
"Lee!!"
Há?
Xung quanh mập mờ đen trắng, Hứa Lan Chu cũng không biết ai đang gọi mình nhưng hắn cũng không quan tâm.
"Nằm xuống."
Âm thanh trầm thấp êm dịu của thiếu niên xinh đẹp ấy vang lên,tất cả mọi người đều trở nên im lặng một cách quái dị.
Maricus vẫn hướng mắt về phía thiếu niên xinh đẹp ấy.
Đôi mắt màu xanh lục bảo tựa lưu ly,mái tóc đen dài theo gió biển mà bay ngược về phía sau để lộ ngũ quang xinh đẹp kiều diễm.
Thiếu niên ấy nhẹ nhàng nhấc tay lên một tí,tùy tiện chém một đường kiếm hoa mỹ vào hư không.
Cử chỉ tao nhã xinh đẹp,nhưng khi đường kiếm ấy đánh tới con quái vật,sức công phá tàn bạo lại ngược với vẻ đẹp sắc sảo của người tạo ra nó.
Maricus cùng những người khác có thể thấu được con quái vật đang dằn vặt rất đau khổ. Theo đường kiếm mà thiếu niên xinh đẹp ấy đánh tới,bọn họ hình như đã thấy có vài luồng sấm sét nhỏ đang phát ra âm thanh *sẹc sẹc trên thân kiếm.
Tất cả mọi người đều ngơ ngẩn trước thiếu niên xinh đẹp ấy.
Hứa Lan Chu chỉnh trang lại mái tóc, rồi lạnh nhạt phá tan bầu không khí quái dị này: "Tôi có thể đi ngủ được chưa?"
Một giờ sáng đã phải đánh NPC,phó bản này thật quá phiền phức, hắn thật sự không thích làm những chuyện này chút nào. Nếu không phải tại cái nhiệm vụ khốn nạn của hệ thống thì có lẽ bây giờ, hắn đã cùng Ên sống an nhàn ở đâu đó trên hòn đảo nào rồi.
Thấy mọi người vẫn im lặng, Hứa Lan Chu cau mày,đôi mắt đào hoa hẹp dài của hắn hơi híp lại: "Các anh sao vậy?
Bị dọa sợ hết rồi à?"