Hứa Lan Chu và En ăn xong liền trở về phòng,hắn cứ có cảm giác bất an trong lòng. En từ nãy đến giờ cứ nhìn chầm chầm hắn, làm hắn không còn cách nào phải giả vờ rằng là mình không biết.
Hết cách, Hứa Lan Chu cũng chỉ có thể dùng thần thức nói chuyện với 1314 trong đầu.
"Mi kiểm tra kỹ chưa? Ta cứ thấy lạ lắm..."
[ Ngài phải tin tưởng tôi! Cậu ấy chưa hắc hóa đâu mà! ) 1314 bất lực,hai tay mèo của nó bụm chặt mặt nhìn rầu rĩ không thôi.
Nãy giờ nó đã cố xác minh với ký chủ nhà nó cả chục lần rồi! Nhưng ký chủ nhà nó lại không tin tưởng nó....
1314 cũng chỉ có thể bất lực mà ôm mặt khóc hu hu.
"Ánh mắt y rất khác,mi không nhìn thấy sao?" Vài ngày trước ta đưa về vẫn còn tốt mà! Tự nhiên lại lên báo động hắc hóa,chuyện đâu phải do ta,chắc chắn là hệ thống có vấn đề!
( Ngài tại sao lại không tin tưởng người ta vậy chứ?]
1314 khóc hu hu vài tiếng rồi nói tiếp: [ Tôi không chơi với ngài nữa,chúng ta tạm thời xa nhau vài ngày đi!! ]
Hứa Lan Chu: "..."
Giờ khắc này chỉ có Hứa Lan Chu và Èn an tĩnh nhìn nhau,bầu không khí có gì đó rất kì quặc, Hứa Lan Chu không muốn tiếp diễn cái tình huống dị thường này bên hắn liền dùng hết can đảm để bắt chuyện.
"Bắt đầu từ hôm nay,ta và mi sẽ ngủ riêng." - Hứa Lan Chu âm thầm quan sát sắc mặt của En,hắn muốn xem xem,hôm nay cậu sẽ có biểu hiện như thế nào.
Nhưng không như Hứa Lan Chu nghĩ,hắn chỉ thấy En hơi nhếch mày lên một chút,sau đó liền nhanh chóng hạ xuống.
Khóe môi En cong lên thành một nụ cười tuyệt hảo,cậu hơi híp mắt, bình tĩnh nói với Hứa Lan Chu một cách quái dị. - "Nhưng em sợ bóng tối mà."
Tên này nhất định không phải vợ hắn! Nếu như là ngày trước, Èn nhất định sẽ làm nũng hoặc bất quá cũng chỉ là mắt ươn ướt bất đắc dĩ mà gật đầu đồng ý.
Ngoan ngoãn như thế,đáng yêu như thế,nhưng sao nay lại thành ra một dạng tà mị như này rồi!?
Mới 14 tuổi thôi mà ra vẻ cái gì! Nói cho mi biết,ông đây không sợ đâu nhé!
Tuy nghĩ như vậy nhưng da đầu Hứa Lan Chu vẫn có chút tê dại,hắn vẫn vờ như mọi chuyện vẫn bình thường, khoát tay gõ lên mặt bàn vài cái rồi bình tĩnh nói.
"Vậy xuống biển ngủ nhé?"
Ánh đèn hơi nhòe đi làm bóng tối che khuất đi khuôn mặt của En,tối như vậy,Hứa Lan Chu không thể nhìn rõ được biểu hiện trên mặt của cậu là gì. Nhưng hắn chắc chắn, vừa mới ban nãy,En đã cười rất quái dị.
"Nếu em ngủ dưới biển,anh sẽ ngủ cùng em chứ?" - Ên bình tĩnh nói, ánh mắt sau bóng tối của cậu cũng có chút lập lòe,tựa như con đom đóm nhỏ đang vập vừng trước mặt.
"Không." Đẹp chứ đâu có ngu cưng.
Hứa Lan Chu cười tươi rói với đứa nhỏ,thái độ lại rất hờ hững,hắn lãnh đạm,dịu thấp giọng lại.
"Quyết định vậy nhé. Không bàn cãi,còn nói nữa ta sẽ đánh mi."
Đừng nghĩ rằng mi là vợ ta thì ta sẽ không đánh nhé! Vợ ta mà sai thì hậu quả sẽ nhân hai người bình thường.
Hứa Lan Chu có chút vui vẻ mà nhìn về hướng của Ên.
"Mi nằm đó,ta nằm đó." Hướng ta hắn chỉ là phía giường thì cho Èn, còn ghế thì cho mình.
Cứng thì cứng,nhưng cái nào cần mềm thì phải mềm. Dù sao cũng là vợ hắn,không thể nói không rằng là quăng y xuống biển được.
Là người có văn hóa,phải cưng chiều vợ!
Nhưng vợ còn quá nhỏ,phải làm sao? Hứa Lan Chu có chút ưu sầu, tính tình như vậy,sau này lớn lên nhất định phải dạy dỗ thật đàng hoàng! Nếu không,y nhất định sẽ hóa thân thành giống quái thú gì hắn cũng không biết....
Đảo Chết....
Vissali Lan cùng với Ocebean Vehert và những người khác cuối cùng cũng đã tới được Đảo Chết.
Vài ngày trước, lúc còn ở Traml, bọn họ đã mất đi vài thủy thủ. Đại khái khoảng năm người,hai người bị cá sấu bao vây ăn thịt,ba người còn lại là bị thổ dân trên đảo ăn sống.
Hơn thế nữa trên đường đi đến đây bọn họ cũng gặp phải vài con quái vật biển. Chuyến đi này không có vẻ gì là thuận lợi,vì vậy sắc mặt ai cũng nặng nề không thôi.
Bọn người Vissali Lan âm thầm cập vào bến tàu. Nên nhớ,những tên trên đảo hầu hết đều là những tên buôn người, và trong đó cũng có những tên cướp biển man rợ đang ẩn mình hòa nhập vào cộng đồng buôn lậu có tổ chức này.
Mục đích chính là mua bán nô lệ,bán sắc,rựu chè,thuốc phiện,.... Nơi nay cũng được coi là thiên đường của cướp biển,nhưng cũng chỉ của cướp biển mà thôi.
Người thường lạc vào nơi đây nếu không cẩn thận thì sẽ trở thành vật mua bán của bọn buôn người ngay.
Cướp biển và người thường rất dễ phân biệt,những tên cướp biển,trên người sẽ luôn tỏa ra mùi hương tanh tưởi nồng nặc. Đa số là máu của quái vật biển,có giặt cũng không sạch được, quần áo bọn chúng luôn bị ố vàng. Trên người cũng sẽ luôn vác theo hai con dao và một khấu súng.
Người thường thì đơn giản hơn, chỉ cần vừa nhìn sẽ liền nhận ra ngay.
Những năm 1690 - 1730, đầu thế kỷ 18. Người bình thường,nhất là phụ nữ đều sẽ ăn mặc rất kín đáo và nhiều lớp vải bọc ngoài. Còn đối với cướp biển,đa số đều rất lem luốc trừ thuyền trưởng của họ.
Ocebean Vehert ngồi dưới thành tàu,âm thầm quan sát xung quanh.
Trên đảo có rất nhiều người qua lại,nhưng anh biết,những người này nếu không phải là buôn lậu thì cũng là người xấu.
Hai tay Vissali Lan hơi run rẩy,ông nắm chặt ống tay áo của Ocebean Vehert,thấp giọng nói: "Chúng quá đông....."
Trái với sự hoảng sợ của ông,Ocebean Vehert lại bình tĩnh hơn nhiều,anh ta thấp giọng trấn an người đàn ông đang hoảng sợ đến độ nắm chặt lấy tay áo mình. - "Người đừng lo lắng,chúng ta sẽ ổn thôi."
Tàu của bọn họ đã cập bến, vậy mà bọn buôn người trên đảo lại không mảy may để ý đến chút nào,có lẽ bọn chúng đã quá quen với việc này.
Chúng muốn gì đây?
Tàu đã hết nguyên liệu,trên đảo thì thứ gì cũng có bán,nhưng nếu hắn lơ ngơ,nhất định sẽ thành hàng hóa của đám buôn người này.
Suy nghĩ một hồi,Ocebean Vehert quyết định sẽ giao tàu lại cho hai chị em Pena Blizzer và Mari Frey canh giữ, còn bọn họ thì xuống tàu đi mua thêm nguyên liệu cùng thức ăn dự trữ.
Nhưng Pena không đồng ý. Cô cũng muốn xuống tàu đi mua sắm cùng mọi người,dù sao cũng ở trên đảo sống 50 năm,cô đã chán ngấy hoàn cảnh sống như vậy. Cuộc sống buồn tẻ chán nản trên đảo đã rất nhiều lần bức điên Pena, nhưng thật may mắn khi cô có Mari ở bên cạnh.
Tính tình Mari ôn hòa dễ gần,cô vừa là phù thủy vừa là bác sĩ, rất được việc. Nếu như Mari không có bản lĩnh, thì năm mươi năm trước cô thẳng cũng không thể trèo thuyền ra khỏi Bermuda Triangle.
Bermuda Triangle là một vùng biển nguy hiểm. Thời tiết bên trong nó rất dị thường,những con tàu không biết, khi lạc vào lúc trở ra cũng chỉ còn lại những mảnh vỡ trống rỗng.
Bên trong nó còn có rất nhiều tàu ma. Những thủy thủ biến mất trên tàu được mọi người đồn rằng có lẽ bọn họ đã gặp phải người cá.
Đừng tưởng người cá rất tốt bụng,bọn họ là "người cá" chứ không phải "nàng tiên cá".
Người cá quả thật có dung nhan rất xinh đẹp,kèm theo đó là những chiếc răng nhọn hoắc mọc loạn xạ trong vòm miệng đầy rê rợn và một giọng hát ngọt ngào.
Điển hình cho những người cá thường thấy là những thiếu nữ khoảng 17 - 18 tuổi, tóc vàng mắt xanh môi đỏ cùng với chiếc đuôi màu sắc rực rỡ.
Nếu như họ không mở vòm miệng ra mà nhai sống những gã thủy thủ số nhọ, thì chắc chắn họ sẽ là sinh vật đẹp nhất thê ký này.
Pena nhảy xuống tàu trước ánh mắt kinh hoảng của bọn người Vissali Lan. Theo đó thì Mari cũng nhảy xuống, một đỏ một xanh cứ như vậy mà vẩy tay chào mọi người trên tàu.
Pena đứng phía dưới vọng lên. - "Tôi cùng Mari đi mua sắm,lát nữa sẽ quay lại."
Mari đứng kế bên chỉ cười dịu dàng rồi gật đầu lễ phép chào bọn họ một cái, sau đó cô cũng theo bước chân của
Pena mà đi về hướng bọn buôn người luôn.
Lúc đi còn kiêu ngạo như vậy,hoàn toàn không coi đám buôn người ra gì.
Lan: "..."
Ocebean: "..."
Đám người trên tàu: "..."
Bọn họ...quả thật không biết sợ là gì mà!
Hai ngày nay ở trên biển,Hứa Lan Chu muốn toát mồ hôi hột với Ên.
Ngày hôm qua thì là phản diện đại nhân cười tà mị,qua ngày hôm sau lại đổi thành,phản diện đại nhân mong manh dễ vỡ.
Hứa Lan Chu nhăn hết cả mặt lại,mới hai ngày thôi, cần phải quan sát thêm. Nếu suy đoán của hắn là đúng,thì có lẽ Èn đã bị phân liệt nhân cách hoặc đa nhân cách rồi.
Dù sao cũng chưa thể kết luận sớm như vậy được,vẫn là phải quan sát kĩ thêm vài ngày.
Hứa Lan Chu chăm chú nhìn thiếu niên hai mắt đang mở mắt trợn tròn,bên trong chỉ có sự trong trẻo,một dạng chính là vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đang nhìn lại hắn.
Hứa Lan Chu lập lại một lần nữa: "Thật sự không nhớ gì vào ngày hôm qua sao?"
Ên khó hiểu,nhưng cũng gật đầu: "Không nhớ ạ."
Hôm qua tự nhiên cậu đang ngồi đợi anh Lee tắm,sau đó không hiểu vì sai lại buồn ngủ,rồi cậu lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Chỉ nhớ tới nhiêu đó,còn lại thì không nhớ cái gì cả.
"Thật sự không nhớ?" Hứa Lan Chu hơi nhăn mặt.
En gật gật cái đầu nhỏ.
Trong lòng Hứa Lan Chu hơi thở phào nhẹ nhõm, không nhớ cũng tốt, những chuyện như vậy tốt nhất là đừng nhớ luôn.
"Đi ăn sáng,ăn xong nhớ uống chút sữa,nhớ ăn nhiều bột ngọt chút."
En: "???"
Hứa Lan Chu đã đi tới cửa,hắn nghiêng đầu nhìn lại,thấy Èn vẫn còn đang thẫn thờ, hắn cất tiếng gọi - "Còn đứng đó làm gì,không đi ăn à?" -
Nghe thấy người nọ đang gọi mình, Èn rất nhanh chóng mà trả lời hắn. - "Không phải,em tới liền."
Đột nhiên cảm giác anh Lee hôm nay có gì đó hơi lạ,hình như anh ấy đang tức giận.
Èn cũng không hiểu vì sao mà cậu lại suy ra như thế.
Chắc là do mình nghĩ nhiều thôi, Ên hạ mắt,bước tới phía thanh niên đang nghiêng đầu ở phía cửa. Trong mắt cậu lại lập lòe ánh sáng kì lạ đến chính cậu cũng không phát hiện,đến khi ngước mặt lên một lần nữa, ánh sáng kì lạ đó đã biến mất, thay vào là sự thuần khiết trong trẻo của một đứa trẻ nhỏ.
Hứa Lan Chu lúc nãy hình như cũng đã nhìn thấy thứ gì đó, nhưng thấy rất nhanh ánh sáng đó lụi mất,hắn cũng không để ý mà cho rằng mình nhìn nhầm.