Một câu của Mạch Thanh Khoa khiến Đường Ngọc Phỉ nhụt chí, tay đang làm món kho cũng cho thêm vài thìa muối, Mạch Thanh Khoa uống hết một ly nước vẫn chưa hết mặn, cả cơm trưa cũng ăn không nổi nữa.
Đường Ngọc Phỉ trị Mạch Thanh Khoa, trong lòng cũng vang lên hồi chuông cảnh báo, vị tình địch Đồng Dương quận chúa này chỉ thắng nàng mười mấy năm thời gian, để nàng nghĩ cách khiến Thiên Lý Thanh nhìn rõ được khuôn mặt thật của nàng ta.
Nhưng Thiên Lý Thanh rõ lòng người như vậy sao có thể không biết tâm tư của Đồng Dương quận chúa chứ, bữa tiệc sinh nhật ngày ấy hắn cũng thấy hết rồi. Khả năng duy nhất là hắn biết Đồng Dương quận chúa hài lòng cũng chấp nhận!
Càng nghĩ càng thấy đúng, Đường Ngọc Phỉ không giữ nổi bình tĩnh nữa. Thảo nào cuối cùng hắn lại đồng ý chết một cách lãng xẹt như vậy, thì ra là chọn may áo cưới cho người ta.
Không thể để hắn phạm vào lỗi cũ nữa! Chỉ là bánh hạt dẻ thôi mà, nàng cũng làm được!
Mang theo động lực và quyết tâm, Đường Ngọc Phỉ đứng thẳng, tỉ mỉ làm một đĩa bánh hạt dẻ, còn rải chút hoa quế. Làm vậy khiến hạt dẻ có màu vàng nhạt, mềm mại ngon miệng, hương thơm nức mũi.
Mang theo thành phẩm, Đường Ngọc Phỉ mặt dày mày dạn đi theo Mạch Thanh Khoa đi đưa thuốc.
Đẩy cửa phòng ra, một luồng nhiệt liền đập vào mặt, Thiên Lý Thanh mặc trung y màu trắng, khoác áo ngoài màu xanh, ngón tay thon dài đang lật một trang sách. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện hạ, cẩn thận cảm lạnh.” Khuôn mặt Mạch Thanh Khoa lo lắng, vội vàng đi lấy áo khoác thêm cho hắn, Thiên Lý Thanh giơ tay cản hắn lại, nhìn chiếc hộp trong tay Đường Ngọc Phỉ đang đứng phía sau hắn.
Mạch Thanh Khoa mang thuốc đến, giải thích: “Điện hạ, ta thấy người thích ăn đồ nàng làm mới để nàng vào.”
“Thuốc quá đắng, ta làm cho người một ít đồ ngọt.” Đợi Thiên Lý Thanh uống thuốc xong, Đường Ngọc Phỉ mở hộp ra, cười lấy lòng lộ ra hai chiếc răng nanh.
Nàng là khách, Thiên Lý Thanh đành mời nàng ngồi. Đường Ngọc Phỉ cũng không khách khí, ngồi trước mặt hắn mở hộp điểm tâm, lấy ra một chiếc đĩa nho nhỏ, đẩy lui mùi thuốc trong phòng.
Nhìn thấy bánh hạt dẻ, Thiên Lý Thanh nghĩ đến điều gì đó, mắt đảo qua nhìn về phía Mạch Thanh Khoa, Mạch Thanh Khoa lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ tỏ vẻ mình không biết gì hết.
“Ta thiếu bỏ thêm chút đường, sẽ không làm điện hạ cảm thấy ngấy.” Đường Ngọc Phỉ tay chống má mong chờ nhìn Thiên Lý Thanh, trên mặt tràn ngập vui vẻ.
Thiên Lý Thanh cũng không cự tuyệt, buông quyển sách, cầm lên một miếng hạt dẻ, vị ngọt của đường thêm mùi của hạt dẻ và hoa quế, quả thật không ngấy, cũng không ngọt quá. Thiên Lý Thanh híp híp mắt, cảm thấy mùi vị không tệ, vì thế từ từ ăn xong miếng bánh trong tay.
Nụ cười trên mặt Đường Ngọc Phỉ ngày càng tươi, đẩy đĩa đến trước mặt hắn: “Điện hạ thấy thế nào?”
“Tạm được.” Thiên Lý Thanh đánh giá, giơ tay cầm khối thứ hai.
“So với Đồng Dương quận chúa thì ai làm ngon hơn?” Mạch Thanh Khoa khiếp sợ, ho khan một tiếng, chỉ hận không thể lao đến bịt miệng Đường Ngọc Phỉ lại. Nếu biết nàng sẽ hỏi ra loại câu hỏi ngu ngốc này thì còn lâu hắn mới đưa nàng đến, nàng làm sao có thể so được với Quận chúa chứ?
Thiên Lý Thanh dừng tay, ngước mắt nhìn nàng: “Ngươi đang nói cái gì?”
Tuy là như đang vô tình hỏi lại, nhưng Mạch Thanh Khoa vẫn run cầm cập, lập tức nháy mắt ra dấu với Đường Ngọc Phỉ: “Đồ cũng tặng rồi, đừng có quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa, đi ra ngoài cùng ta đi.”
Nhưng Đường Ngọc Phỉ lại xem nhẹ dấu hiệu của Mạch Thanh Khoa, không sợ hãi nhìn chằm chằm đôi mắt của Mạch Thanh Khoa, đôi mắt còn mang theo giận dỗi của nữ nhi, nghiêm túc hỏi: “Bánh hạt dẻ của ta ngon hơn hay của Đồng Dương quận chúa ngon hơn?”
Đối mặt với đôi mắt thẳng thắn này, lông mày Thiên Lý Thanh hơi nhíu lại, đôi mắt cũng nhắm lại. Hắn thu tay về, nhàn nhạt nói: “Trù nghệ của Đồng Dương không tốt, hẳn là bánh hạt dẻ của Đường tiểu thư tinh xảo hơn.”
Đường Ngọc Phỉ cắn răng, đương nhiên trù nghệ của nàng sẽ tốt hơn vị Quận chúa kia rồi, nhưng đây không phải đáp án mà nàng muốn!
Giọng nói kia vẫn không buông tha, rất là bướng bỉnh: “Điện hạ thích cái nào hơn?”
Mạch Thanh Khoa không nghe nổi nữa, nghiêm khắc quát: “Làm càn, ngươi nói gì vậy?” Đến hạ nhân như bọn họ cũng nhận ra khác thường mà Điện hạ dành cho Quận chúa, nàng chẳng qua chỉ ở nhờ vài ngày, sao có thể so với Quận chúa được?
Đường Ngọc Phỉ một lúc vẫn chưa nhận được câu trả lời, trong lòng cũng rõ vài phần, không khỏi có chút nhụt chí. Gượng cười đứng dậy: “Thôi, Điện hạ không muốn trả lời thì ta không hỏi nữa.”
Nàng xoay người muốn đi, phía sau vang lên giọng nói lãnh đạm của Thiên Lý Thanh: “Thương thế của Đường tiểu thư đã tốt hơn chưa?”
Nàng hơi dừng bước, muốn đuổi nàng đi sao?
Đường Ngọc Phỉ âm thầm cắn môi, tủi thân, cứng ngắc nói: “Nhờ phúc của điện hạ, đã đỡ hơn rồi.”
Nàng nhanh chóng rời đi, bước chân lộn xộn, bóng dáng nhỏ bé nhìn cực kỳ đáng thương. Thiên Lý Thanh nhìn trong chớp mắt, Mạch Thanh Khoa lập tức đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt. Hắn thu mắt, cúi đầu, nhìn chằm chằm đĩa hạt dẻ trên bàn, khuôn mặt hơi tái.
Mạch Thanh Khoa tưởng Điện hạ nhà mình không vui, lập tức nói: “Điện hạ, từ nay về sau ta sẽ không để nàng vào nữa, để ta đem đĩa hạt dẻ này xuống.”
Hắn vươn tay, lại nghe Thiên Lý Thanh lạnh nhạt nói: “Để đó.”
Để? Mạch Thanh Khoa kinh ngạc, ngay sau đó cung kính gật đầu. Hắn đoán đĩa hạt dẻ này rất hợp với khẩu vị của Điện hạ, có lẽ cũng vì thế mà Điện hạ sẽ không phạt Đường tiểu thư đâu.
Đường Ngọc Phỉ về đến sân liền bực bội, nhặt một cục đá ném vào trong hồ, dọa đám cá chép chạy mất dép mới bực bội vào phòng. Động tác ném đã hơi mạnh làm vai nàng lại đau đớn, Đường Ngọc Phỉ càng thêm bực bội. Diễn đàn Vietwriter.vn
Đau đau đau, có đau chết người ta cũng chẳng quan tâm đến ngươi đâu, Thiên Lý Thanh còn ước ngươi mau khỏe đi mà về đi đấy.
Tuy hỏa linh chi là giả, nhưng nàng suýt bỏ mạng là thật, hắn cũng nên thương xót nàng một chút chứ! Muốn đuổi nàng về, nàng càng không về!
Đường Ngọc Phỉ giơ tay tháo ván nẹp trên vai xuống, bẻ bả vai, đau đớn khiến đầu nàng trống rỗng trong chốc lát. Nàng biết có lẽ Dạ Kiêu đang nhìn, nhưng nàng còn ước Dạ Kiêu nói cho Thiên Lý Thanh.
Mãi mới đỡ đau, nàng lại cười khổ, Đường Ngọc Phỉ nhịn không được âm thầm tự giễu: Đường Ngọc Phỉ, không ngờ sẽ có ngày ngươi dùng cái chiêu lạc hậu này để lấy lòng nam nhân, sao càng đi lại càng xuống dốc vậy.
Nhưng chẳng còn cách nào khác, dù nàng có làm gì thì Thiên Lý Thanh cũng không để ý đến nàng, nàng chỉ có thể dùng cách này đổi lấy thời gian bên cạnh hắn.
Sao người này có thể máu lạnh vô tình đến vậy? Thở dài, Đường Ngọc Phỉ rầu rĩ không vui nằm dài trên bàn.
Dạ Kiêu phức tạp thu hết mọi chuyện vào đáy mắt, đi báo cáo cho Thiên Lý Thanh, cuối cùng không nhịn được nói đỡ cho nàng vài câu: “Điện hạ, phẩm hạnh của nàng không xấu, cho nàng một ít thời gian sẽ suy nghĩ cẩn thận lại thôi, nàng chỉ là nhất thời không tiếp thu được chuyện người thích quận chúa.”
Thiên Lý Thanh rời mắt khỏi cuốn sách, liếc xéo Dạ Kiêu đang lải nhà lải nhải một cái.
Đồng Dương?
Thì ra người ta đều đang nghĩ như vậy sao? Hắn cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không giải thích nhiều.
“Mấy ngày nữa đưa Đường tiểu thư về phủ đi.” Hắn thu hồi ánh mắt, lật một trang sách, mở miệng bình tĩnh nói. Chuyện nàng ở trong phủ mình không giữ được lâu, Thiên Lý Sóc đã tìm được manh mối. Về tình về lý, nàng đều không thể ở lại lâu thêm nữa.
Tâm tư Thiên Lý Thanh kín đáo, nhưng Dạ Kiêu lại không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ cho rằng điện hạ vì chuyện này mà phiền chán Đường tiểu thư, nhẹ nhàng thở dài.
Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gạch vang lên lạch cạch. Hắn dựng tai nghe, ánh mắt tức sắc bén.
“Ai?!” Dạ Kiêu hét lớn mở cửa, rút bội kiếm bên hông ra, ánh mắt như gió mạnh, thân hình như tia chớp bắn thẳng qua đi, lại nhìn thấy một thiếu nữ cao đến ngực mình ôm một chậu cây đầy bùn đất, khuôn mặt chột dạ.
Đường Ngọc Phỉ xấu hổ, nàng đã rất nhẹ nhàng rồi mà, không hổ là ám vệ bên người Thiên Lý Thanh, thính lực thật nhạy bén.
Thiên Lý Thanh từ trong phòng nhìn ra, môi mỏng mấp máy, Đường Ngọc Phỉ vừa nhìn thấy lập tức rời mắt đi.
“Ngươi lén lút ở đây làm gì?” Dạ Kiêu cau mày đánh giá một vòng, phát hiện nàng đã dọn ba chậu Phù Tang đến sân của Điện hạ, cái ám vệ biến mất ở góc kia sao mà cứ thấy sai trái.
“Dính tí khí vận.” Dù sao cũng đã bị phát hiện, Đường Ngọc Phỉ dứt khoát buông chậu hoa trong tay, vỗ vỗ tay đạm nhiên nói, trên thực tế vai phải đau đớn làm nàng muốn rơi nước mắt.
Nàng phồng má, hung hăng trừng mắt nhìn Thiên Lý Thanh, đôi mắt xinh đẹp ánh nước đáng yêu như hai hạt nhãn —— hai hạt nhãn chứa đầy oán khí. Chưa đợi Dạ Kiêu nói xong đã chạy mất dạng, vừa chạy vừa kêu: “Dạ Kiêu, không được dọn hoa của ta đi đâu đấy!”
“Nha đầu này, thật là không thể hiểu được, còn linh vật nữa chứ, chắc chắn là do nàng không nuôi nổi.” Dạ Kiêu nói thầm một câu, quay đầu nhìn Thiên Lý Thanh hỏi ý hắn.
Thiên Lý Thanh phản ứng lại sau cái trừng mắt kia, một tay khác giơ lên xoa giữa mày, làm như có chút đau đầu hỏi: “Cái gì linh vật?” Diễn đàn Vietwriter.vn
“À, là mấy bồn hoa, nha đầu kia gọi là linh vật, nói là hoa nở thì điện hạ sẽ yêu nàng, ý nghĩ này thật kỳ lạ mà phải không?” Dạ Kiêu nói tới đây vẫn cảm thấy buồn cười, lại nhịn không được cười ha ha, nét mặt hiện ra vài phần vui vẻ, thậm chí còn không nhận ra Thiên Lý Thanh đang lạnh nhạt nhìn hắn.
“Điện hạ, nếu người thấy chướng mắt, ta sẽ đưa nó về cho nàng.”
“Kệ nàng đi.” Thiên Lý Thanh suy nghĩ một lúc, phát hiện nội tâm mình khá vui vẻ.
Chỉ là mấy bồn hoa thôi mà.