Đêm khuya còn triệu vào cung gấp, chắc chắn đã xảy ra chuyện, Mạch Thanh Khoa nghiêm mặt vâng lời đi theo.
Thiên Lý Thanh xoay người ra ngoài, phía sau vang lên một giọng nữ nhi gấp gáp gọi: “Điện hạ!”
Thiếu nữ chạy về phía hắn, hắn quay đầu lại nhìn nàng. Gương mặt trắng nõn hơi bẩn, nàng lại không để ý, trong mắt tràn đầy lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, miệng nhỏ giật giật, cuối cùng chỉ thốt ra bốn chữ: “Đi đường cẩn thận.”
Hiếm khi Thiên Lý Thanh đáp lới: “Ừ.”
Nhìn theo bóng người dần dần đi xa, Đường Ngọc Phỉ không còn muốn ăn uống, bất an về phòng mình. Nàng nhỏ giọng gọi Dạ Kiêu, nhưng không ai đáp lại, chắc là theo Thiên Lý Thanh rời cung rồi.
Đường Ngọc Phỉ ăn mặc chỉnh tề nằm trên giường, lông mày nhíu lại, phỏng đoán chuyện đang xảy ra. Trong kịch bản không hề có đoạn này, chắc hẳn là do nàng mà ra, gần đây chuyện có liên quan đến Hoàng thất chỉ có Hỏa Linh Chi.
Đường Ngọc Phỉ ảo não, rõ ràng là hàng giả, chưa nói đến chuyện nàng suýt mất mạng, lại còn liên lụy đến Thiên Lý Thanh.
Rốt cuộc là vì sao?
Thiên Lý Hạo có tâm tư khác sẽ không dám nói chuyện này ra ngoài, mà Thiên Lý Sóc tương kế tựu kế không thành, rất có khả năng sẽ mượn gió bẻ măng, thăm dò Thiên Lý Thanh, chẳng lẽ chuyện này lại liên quan đến chuyện xấu gì đó của Hoàng thất sao?
Bởi vì nội tâm nôn nóng, Đường Ngọc Phỉ không ngủ được, nhìn trời đang sáng dần.
Không biết qua bao lâu, nàng nhạy bén nhận ra chấn động nhẹ nhàng, lập tức đứng dậy kêu: “Dạ Kiêu?”
Dạ Kiêu từ trên xà nhà bay xuống, sắc mặt âm trầm, sắc trời đã không còn sớm, trên người hắn còn hàn khí làm người ta không nhịn được muốn tránh xa.
Thấy sắc mặt này của hắn, trái tim Đường Ngọc Phỉ nặng dần: “Thái Tử xảy ra chuyện gì sao?”
“Thánh Thượng để Điện hạ quỳ trước Ngự Thư phòng một đêm.” Giọng hắn lạnh lùng.
Quỳ cả đêm? Đường Ngọc Phỉ kinh hãi, thân thể của Thiên Lý Thanh chịu lạnh một chút sẽ ốm, sao có thể chống đỡ được? Nàng sốt ruột hỏi: “ Giờ Thái Tử hiện ở đâu? Hắn sao rồi?”
Dạ Kiêu trầm mặc nhìn nàng sau một lúc lâu, trên mặt nàng chỉ có nôn nóng và lo lắng, hình như một đêm không ngủ, chắc là lo lắng cho Điện hạ. Chuyện Điện hạ bị phạt tuy một phần do nàng, nhưng nàng cũng là người bị hại. Cũng không thể trách nàng.
Nghĩ vậy, đường cong trên gương mặt Dạ Kiêu hạ xuống, lại vẫn đạm mạc mở miệng: “Điện hạ nhiễm lạnh, hiện đang ở phòng ngủ.”
Quả nhiên phát sốt, Đường Ngọc Phỉ hít sâu một hơi, khẩn cầu nói: “Dạ Kiêu, ngươi có thể mang ta đi thăm hắn một chút không, chỉ cần liếc mắt một cái là được.”
Dạ Kiêu nhăn lông mày, lạnh nhạt nói: “Điện hạ đang nghỉ ngơi.”
“Ta chỉ nhìn thoáng qua thôi, ta biết ngươi đang hận ta, nếu Thái Tử có bất trắc gì, ta cũng không tha thứ cho chính mình.” Giọng Đường Ngọc Phỉ ngày càng nhỏ, cúi đầu, lông mi che lại đôi mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy một khuôn mặt khổ sở tái nhợt. Diễn đàn Vietwriter.vn
Mãi không nhận được câu trả lời, Đường Ngọc Phỉ nôn nóng tính liều chết xông vào phòng Thiên Lý Thanh, ai ngờ Dạ Kiêu nắm lấy cổ áo nàng, phi thân bay lên trời.
Đường Ngọc Phỉ nhịn xuống tiếng hô trong ngực, cảm kích nhìn Dạ Kiêu đã đưa mình tới cửa phòng ngủ của Thiên Lý Thanh. Thị vệ canh cửa biết thân phận của Dạ Kiêu, không cản trở nàng.
“Vào đi, đừng quấy rầy điện hạ.” Dạ Kiêu dặn dò.
Trong phòng ngủ của Thiên Lý Thanh thả vài vái bếp lò, cửa sổ đều đóng kín, trong phòng tràn ngập hơi ấm, Đường Ngọc Phỉ không dám chậm trễ, vào xong liền đóng cửa. Nàng bước nhẹ đến bên giường, nhìn thấy đôi mắt nắm chặt của Thiên Lý Thanh, quả nhiên là đang ngủ.
Quần áo của hắn hơi xốc xếch, gương mặt càng thêm tái nhợt, đôi môi mảnh khảnh không còn chút màu sắc, có chút khô ráo. Khuôn mặt vẫn đạm mạc như cũ, hai hàng lông mày sắc lạnh, nếu không phải hai bên má còn có màu đỏ thì trông chẳng khác gì cương thi. Cho dù ốm yếu cũng không hề làm giảm khí thế của hắn.
Đường Ngọc Phỉ rót một chén trà ấm, chấm ngón tay vào nước rồi chấm lên môi hắn. Tay nàng chỉ vừa mới chạm vào, Thiên Lý Thanh đã mở mắt.
Mắt phượng đen nhánh nhìn nàng chăm chú, không kinh ngạc vì nàng xuất hiện, chỉ vô cùng bình tĩnh.
“Ta đánh thức ngươi? Thực xin lỗi.” Đường Ngọc Phỉ bất ngờ nhìn vào đôi mắt lạnh lùng kia, đành phải quẫn bách nói, thậm chí nàng còn không dám thu tay về cho đến khi Thiên Lý Thanh nhìn tay nàng ra hiệu.
“Vào bằng cách nào.” Thấy nàng hốt hoảng thu tay, Thiên Lý Thanh hỏi.
Có lẽ là bởi vì bệnh, giọng của hắn hơi khàn như chú mèo dùng móng vuốt gãi gãi vào lòng Đường Ngọc Phỉ.
“Là ta cầu Dạ Kiêu mang ta tới, điện hạ đừng trách hắn.” Đường Ngọc Phỉ thành thật trả lời, lấy hết can đảm hỏi: “Điện hạ bị phạt là bởi vì ta sao? Nghe nói người bị bệnh, lòng ta băn khoăn, cũng thực lo lắng. Nếu không phải do ta cướp đi hỏa linh chi, còn chạy trốn tới phủ Thái Tử thì sẽ không liên lụy đến ngươi.”
Thiên Lý Thanh nhìn đôi mắt bối rối của nàng, nhàn nhạt giải thích một câu: “Việc này không liên quan đến ngươi.” Đây là cái bẫy của lão Tam, dù cho vị kia biết hắn vô tội cũng sẽ phạt hắn.
Nhưng hắn nói như vậy càng khiến Đường Ngọc Phỉ thêm áy náy, vì rõ ràng là do nàng bơi vào vũng nước đục này mới khiến quỹ đạo vốn có bị lệch. Nàng sớm nên nhận ra, đây là hoàng thành, mỗi động tác của nàng đều có thể trở thành nước cờ cho người khác.
Giơ tay xoa xoa khóe mắt chua xót, một đêm không ngủ còn lo lắng và áy náy làm đôi mắt nàng đau đớn khó chịu.
“Tướng phủ không sao.” Thiên Lý Thanh thấy đôi mắt nàng đỏ ửng, bọng mắt thâm quầng, cho rằng nàng đang lo cho tướng phủ.
“Ta không lo lắng cho tướng phủ, chỉ hối hận làm liên luỵ đến điện hạ.” Đường Ngọc Phỉ gượng cười nói với hắn.
Thiên Lý Thanh nhìn nàng vài giây, hỏi lại lần thứ hai: “Vì sao?” Nàng đã có thể đoán ra mọi chuyện, thân là nữ nhi Tướng phủ lại đi lo lắng cho hắn khiến hắn vô cùng khó hiểu.
“Thân thể điện hạ không tốt, ta không muốn người phải chịu nỗi khổ bệnh tật. Huống hồ chuyện ta làm cha không hề biết, bệ hạ sẽ không trách tội hắn.” Đường Ngọc Phỉ nói xong đứng lên, giọng nói rõ ràng: “Thời gian Dạ Kiêu cho ta không nhiều, ta chỉ tới thăm điện hạ một chút cho an lòng.”
Dứt lời, nàng không chút lưu luyến đẩy cửa ra ngoài.
Thiên Lý Thanh ngẩn ra một lúc, đột nhiên ra tiếng kêu: “Dạ Kiêu.”
Dạ Kiêu theo tiếng mà đến, quỳ gối trước người Thiên Lý Thanh. Diễn đàn Vietwriter.vn
Hắn không ngờ Điện hạ sẽ đột nhiên tỉnh lại, cho rằng điện hạ không vui vì có người vào phòng, vì thế cúi đầu báo cáo: “Đường tiểu thư một đêm không ngủ, biết được điện hạ bị phạt liền cầu ta đưa nàng đến thăm người một chút. Ta…… Ta thấy nàng thật sự lo lắng cho điện hạ, nên tự chủ trương, Dạ Kiêu thỉnh tội.”
Trong lòng Thiên Lý Thanh hơi hoang mang. Lo lắng cho hắn sao? Vài ngày sau nên đưa nàng về thôi, hai người bọn hắn vốn không nên liên quan đến nhau.
Hạ quyết tâm, hắn nhắm mắt nói: “Bổn cung không phạt ngươi, đi ra ngoài đi.”
Đường Ngọc Phỉ lo lắng cho bệnh tình của Thiên Lý Thanh, biết Mạch Thanh Khoa đang sắc thuốc liền chạy tới ngồi xổm bên cạnh hắn, ngơ ngác nhìn ngọn lửa. Ấm thuốc sôi ùng ục, mùi thuốc tỏa ra không ngớt.
Mạch Thanh Khoa ghét bỏ đuổi người: “Ngươi ở chỗ này thật vướng chân vướng tay.”
“……” Nàng muốn hỗ trợ, nhưng không có chuyện gì cần nàng giúp hết, huống hồ Thiên Lý Thanh cũng không để nàng chăm sóc hắn.
“Mạch Thanh Khoa, thuốc này có đắng không?”
Thấy nàng nhìn chằm chằm mình, Mạch Thanh Khoa lạnh gáy, nói: “Biết còn hỏi. Thuốc sao có thể không đắng.”
“Thái Tử có sợ đắng không?”
“Điện hạ…… Ta làm sao mà biết.” Mạch Thanh Khoa không trả lời được cãi lại nói: “Thuốc đắng dã tật!”
Nhưng điều này cũng nhắc nhở Đường Ngọc Phỉ, mắt nàng sáng lên, tay phải nắm tay trái kích động nói: “Ta làm cho Điện Hạ một ít đồ ngọt, ngươi mang vào cho hắn, vậy sẽ không còn đắng nữa.”
Không đợi Mạch Thanh Khoa trả lời nàng đã vui vẻ bận rộn bên bàn bếp, nhân lúc hắn còn đang bối rối đã đặt lên đó một bát sữa chưng đường. Mạch Thanh Khoa không muốn nhưng cuối cùng vẫn bị đồ ăn của Đường Ngọc Phỉ thu mua. Ăn đồ của người ta thì phải giúp người ta, hắn đành đem hai thứ vào cùng.
“Điện hạ, thuốc của người, còn một chút đồ ăn vặt.” Thiên Lý Thanh không muốn để người ta đút thuốc cho mình nên Mạch Thanh Khoa bưng bát thuốc lên đưa cho hắn, đặt thêm chén sữa chưng đường lên bàn.
Trăm dặm thanh nhìn lướt qua hỏi: “Đây là cái gì?”
“Là sữa chưng đường tiểu thư Tướng phủ làm, nói là sợ điện hạ uống thuốc đắng.” Mạch Thanh Khoa khinh thường nói: “Chỉ có nữ nhi mới sợ đắng.”
Hắn đang nói, Thiên Lý Thanh đã uống xong chén thuốc, đôi mày hơi nhíu lại.
Chén đã cạn, khắp lưỡi đều là vị đắng khiến đầu lưỡi hắn tê dại. Hắn đã uống thuốc rất nhiều lần cũng đã quen, không ngờ lại có người quan tâm đến điểm nhỏ này, đáy lòng đột nhiên có một loại cảm giác kỳ lạ.
Hắn múc một muỗng sữa chưng đường cho vào miệng, hương vị ngọt ngào lập tức tỏa ra, vị đắng cũng nhanh chóng bớt đi. Đời này hắn gặp cay đắng nhiều hơn ngọt ngào, giờ cảm nhận được cảm giác này nên có chút mê muội.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mạch Thanh Khoa, Thiên Lý Thanh từng muỗng ăn hết bát sữa chưng đường.
“Điện hạ, ta còn cho rằng ngài không thích ăn đồ ngọt.” Mạch Thanh Khoa kinh ngạc dọn chén, không nghĩ nhiều, chỉ hầu hạ chủ tử nghỉ ngơi.
Mạch Thanh Khoa trở lại thiện phòng, Đường Ngọc Phỉ vội vàng hỏi: “Thái tử điện hạ có ăn không?”
“Ăn.” Bạch Thanh Khoa liếc nhìn nàng.
Nhìn thấy chén không trong tay hắn, tâm tình Đường Ngọc Phỉ tốt hơn hẳn mỉm cười: “Lần sau có đi đưa thuốc thì báo trước cho ta một tiếng nha ~.”
Nghĩ một chút lại nói: “Không không không, lần sau ta đi cùng ngươi.”
Mạch Thanh Khoa im lặng, nếu điện hạ thích ăn thì hắn cũng không từ chối nàng.
“Đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết sở thích của Điện hạ, hắn thích ăn cái gì?” Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nhớ tới chuyện này, kéo Mạch Thanh Khoa hỏi. Diễn đàn Vietwriter.vn
“Điện Hạ cũng không đặc biệt thích món nào hết, chỉ có bánh hạt dẻ của Đồng Dương quận chúa là hắn nhất định sẽ ăn hết.” Mạch Thanh Khoa thương hại nói với Đường Ngọc Phỉ. Điện hạ không hề quan tâm đến nữ tử nào khác trừ Đồng Dương quận chúa, dù sao cũng là thanh mai trúc mã nên địa vị cũng cao hơn một chút.
Dù tiểu thư Tướng phủ có nhiệt tình hơn nữa cũng không vượt qua được nàng.