Edit: Tiểu Manh
“Không thể đi dạo chỗ khác được à, cứ phải đến nơi này.”
Tần Việt giống như bất đắc dĩ mà nhìn Chung Lê, cũng tiện tay nhận đồ trong tay bà, tiếp tục đưa cho bí thư Ngô.
Anh đột nhiên quay người lại, nắm tay Hạng Tinh bước về phía xe.
Sau khi đưa bé con đang có vẻ mặt ngơ ngác ngồi vào ghế phụ, anh quay đầu lại nhìn mẹ mình đang lấm la lấm lét theo sau.
Không khỏi chuyển hướng bí thư Ngô, dặn dò cậu, “Đưa bà ấy về nhà, tiện thể đặt trước một vé máy bay về đế đô trong tối nay cho bà ấy.”
“……Gì đấy?!”
Chung Lê nghe vậy, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp lập tức suy sụp, chỉ thiếu bước khóc lóc om sòm tại chỗ, “Tiểu Việt Việt! Sao con lại có thể vô tình với mẹ mình như vậy ahuhu!!!”
Tần Việt nghe vậy thì sắc mặt có vẻ không kiên nhẫn, lấy điện thoại ra lắc trước mặt bà: “Là ba nói con đóng gói mẹ về, thậm chí ông ấy còn quấy rầy thời gian đi ngủ mà con khó khăn lắm mới có được.”
Nói xong, nam nhân chợt đưa mắt ra hiệu về nơi nào đó xung quanh.
Số 6 dẫn theo hai đàn em xông lên một cách nhanh chóng, vây quanh Chung Lê.
“……Không, mẹ không trở về đâu……A! Tiểu Tinh Nhi!! Mau cứu chị ~~!!”
Hạng Tinh nằm bò trên cửa sổ xe, nhìn Chung Lê đang kêu gào thảm thiết bị kéo lên một chiếc xe khác, trong lòng chợt xuất hiện không nỡ.
Cô hơi cau mày lại, trong vô thức há mồm mở miệng muốn nói chút gì đó.
Giây tiếp theo, đôi mắt ướt mềm lại đột nhiên bị một bàn tay to lớn che khuất tầm mắt.
“Đừng để ý đến bà ấy.”
Giọng nói hơi trầm của nam nhân mơ hồ lộ ra vẻ bất đắc dĩ vang lên từ phía sau.
Anh dừng một chút, bỗng cười nhẹ nói, “Đi theo anh đến một nơi, sau đó chúng ta đi ăn ngon nhé?”
“……Vâng!”
Hạng Tinh lập tức quay người lại, nhanh chóng thắt dây an toàn, ngồi nghiêm túc ngay ngắn.
Xe Porsche rời đi nghênh ngang trong tiếng kêu gào của Chung Lê.
Cho đến khi xe của bí thư Ngô cũng rời khỏi, hai bóng người mới bước ra chậm rãi từ phía sau một chiếc xe nào đó trong bãi đậu xe ngoài trời.
“Mẹ.”
Thiếu niên trạc tuổi Hạng Tinh vặn vẹo cả gương mặt thanh tú, nghiến răng nghiến lợi, “Không ngờ cô ta lại thông đồng với Tần gia!”
“Từ chất vấn vừa rồi của ba con thì e là Chung Lê cũng đã biết thân phận của cô ta, hôm nay……là bà ta cố ý dẫn đến cho ba con xem!”
Người phụ nữ trung niên trang điểm đậm bên cạnh hắn ta cũng tức giận đến mức nắm chặt tay lại, móng tay cũng sắp đâm chặt vào lòng bàn tay.
Bà ta dừng một chút, không nén nổi tức giận mà liếc mắt nhìn con trai nhà mình, trầm giọng trách hỏi, “Nam Thành, không phải con nói sẽ ký hợp đồng với cô ta về dưới trướng của chúng ta sao? Vì sao còn chưa hành động?”
“……Con đã hành động rồi, ngay cả tiền ký hợp đồng và hợp đồng con cũng đã gửi cho cô ta, nhưng có lẽ là cô ta hoàn toàn không xem!”
Kỳ Nam Thành nói kiểu châm chọc, hừ một tiếng, “Cũng phải, thông đồng với Tần đại công tử rồi thì sợ là tiền của chúng ta cũng không thể thuyết phục cô ta.”
Ồ, tính tình đú trai này thật sự giống bà mẹ tiểu tam của cô ta……
Kỳ Nam Thành đang nghĩ vậy thì đột nhiên bị mẹ mình gõ mạnh vào đầu một chút.
“Vậy thì nhanh chóng nghĩ cách khác cho mẹ! Nói bậy ở đây thì có ích gì?”
Viên Tuyết tức giận, trừng mắt nhìn hắn ta.
Đáy mắt dần dần lộ ra vẻ hoảng loạn.
Nếu không nhanh lên thì sớm muộn gì Chung Lê cũng sẽ tra ra được chân tướng năm đó.
Đến lúc đó, bà ta nói với Thiên Hành……thì không phải là xong đời!
……
Một bên khác, Hạng Tinh đi theo Tần Việt đến cửa của một khu công nghiệp kỹ thuật số.
Nam nhân dẫn cô xuống xe, tiếp tục nắm tay cô, đi trên con đường đi bộ trong khu công nghiệp có phong cảnh tuyệt đẹp giống như công viên nhỏ.
Đi đến tầng dưới của một tòa nhà cao nhất trong khu công nghiệp.
——
~('▽^人) ~('▽^人) ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )