Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )
“Vâng ~”
Nghe thấy hai chữ ăn lẩu, cốt truyện gốc liên quan trong đầu Hạng Tinh lập tức bay theo gió, háo hức đuổi kịp bước chân của Chung Lê.
“...A Lê!”
Kỳ Thiên Hành hơi bất đắc dĩ tiến lên hai bước, dường như còn muốn nói gì đó với Chung Lê.
Ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua cô gái nhỏ xinh đáng yêu phía sau bà.
Ngay lúc nhìn thấy gương mặt có vẻ quen thuộc đến lạ thường, ông đột nhiên giật mình.
Đứa, đứa nhỏ này...
Kỳ Thiên Hành giống như nhìn thấy gì đó khủng khiếp, trên mặt lập tức tràn đầy chấn động, càng không nhịn được mà híp mắt nhìn chăm chú.
Sau khi xác nhận thấy rõ mấy lần, ông không khỏi hít hà một hơi.
Con bé...
Sao con bé trông giống Văn Văn quá vậy!
Trong mơ hồ, Kỳ Thiên Hành đột nhiên ý thức được điều gì, không khỏi bước nhanh hơn, chuyển sang chặn ở trước mặt Chung Lê.
“A Lê, con bé là ai?”
Mặc dù ông hỏi Chung Lê, nhưng ánh mắt dò xét như chim diều hâu vẫn đang nhìn chằm chằm Hạng Tinh.
Nhìn chằm chằm cô đến mức cả người cô hơi khó chịu, có vẻ không vui mà nhăn khuôn mặt nhỏ lại, dứt khoát núp sau lưng Chung Lê.
“Con bé là ai thì liên quan gì đến ông?”
Chung Lê không hề che giấu mà dang hai tay ra che chở Hạng Tinh.
Bà nhướng mày cười lạnh, “Kỳ Thiên Hành, nếu ông có gan ngăn cản tôi, tốt nhất là ông phải giới thiệu cho tôi tiệm lẩu tương đối ngon của nhà các ông, nếu không ông sẽ biết tính tình của Chung Lê tôi như thế nào.”
Nói xong, bà nhìn lướt qua một đám vệ sĩ đang căng thẳng giằng co, tươi cười càng sâu xa, “Những người này cũng không phải là đối thủ của tôi đâu.”
Lời này vừa nói xong, Hạng Tinh bỗng chốc mở to đôi mắt ướt mềm, ánh mắt sáng ngời.
Chẳng lẽ chị Chung Lê cũng là người tập võ!
Cô hít mũi, như bị ma xui quỷ khiến mà đặt tay lên cánh tay của Chung Lê, cẩn thận nhéo một chút.
—— Quả nhiên rất rắn chắc!
Ánh mắt cô gái nhìn Chung Lê bỗng chốc chuyển thành điên cuồng sùng bái.
“A Lê... đã qua nhiều năm rồi, vì sao bà vẫn muốn như vậy?”
Dường như Kỳ Thiên Hành bị thái độ của Chung Lê khiến ông cảm thấy tổn thương, buồn bã cụp mắt xuống.
Sau khi dừng một chút, cuối cùng vẫn tránh ra.
Ông chỉ tay về phía trước cách đó không xa, thở dài, “Quán Nhiệt Lạt Phương Chu* ở ngã rẽ phía trước là quán của chúng tôi đứng đầu bảng xếp hạng ẩm thực trong quý trước.”
[*热辣方舟 nhiệt lạt phương chu: tên quán lẩu, dịch ra là chiếc thuyền cứu nạn nóng bỏng =))))]
“Cảm ơn.”
Chung Lê lạnh lùng đáp lại hai chữ, dẫn Hạng Tinh nghênh ngang rời đi.
Bỏ lại Kỳ Thiên Hành đang ngây người tại chỗ.
Sau một lúc lâu, nắm chặt hay tay, quay người rời đi.
...
Chờ hai nữ nhân tiêu diệt một nồi lẩu uyên ương thượng hạng của Nhiệt Lạt Phương Chu thì đã là buổi chiều.
Rốt cuộc cảm thấy thỏa mãn mà ưỡn bụng, xách theo túi lớn túi nhỏ, nghênh ngang rời khỏi trung tâm thương mại Kỳ thị.
“Tiểu Tinh Nhi à, nếu em chưa mua đủ thì lần sau chúng ta đến tiếp, chúng ta dốc hết sức quét sạch hàng hóa, dù sao cũng không cần tiêu đồng nào! Hi hi ha ha...”
Chung Lê cười hi hi ha ha suốt từ cổng lớn đến bãi đỗ xe.
Nhưng mà không lâu sau, bà đột nhiên không cười nổi nữa.
Đột nhiên có hơi chột dạ mà ho nhẹ một tiếng, vội vàng núp sau lưng Hạng Tinh.
“Ừm?”
Vẻ mặt Hạng Tinh mơ màng nhìn bà, dừng một chút, rồi lại giống như đột nhiên cảm giác được gì đó.
Không khỏi quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy phía trước cách đó không xa, không biết Tần Việt xuất hiện khi nào, anh đang lặng lẽ bước về phía hai người.
Anh nhanh chóng bước đến bên người Hạng Tinh, cầm túi lớn túi nhỏ trong tay cô rồi đưa cho bí thư Ngô phía sau anh.
Chợt nắm lấy tay nhỏ của cô, giống như lo lắng cho cô mà nắm chặt.
Sự mệt nhọc của anh đã tan biến, vẻ mặt trở nên hồng hào, đôi mắt nâu nhìn chằm chằm bà mẹ nhà mình đang giả vờ ngắm phong cảnh.
“Quý bà Chung Lê, bà đến đây làm gì đấy?”
“...”
Cảm nhận được giọng điệu lạnh lùng của con trai, Chung Lê nhanh chóng giương mắt, nói đại khái, “Đi mua sắm đấy, còn có thể làm gì nữa...”
——
~('▽^人) ~('▽^人) ~('▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ )