Trong căn phòng màu trắng, nơi tràn ngập mùi thuốc sát trùng có hai bóng người đang ngồi đối diện nhau.
Một người đàn ông mặc blouse trắng, trên ngực trái có logo đại diện cho bệnh viện lớn nhất cả nước, tên của bác sĩ và cả khoa bác sĩ đó đang làm - nam khoa.
Vị bác sĩ này không còn trẻ nữa, tuổi cũng đã qua bốn mươi, ông ta đẩy mắt kính, nghiêm túc nhìn đàn ông một thân tây trang đen đối diện.
"Bắc tổng, rất tiếc phải nói với ngài rằng hạ bộ của ngài đã bị tổn thương nghiêm trọng, hai hòn dái thì bị dập đến nỗi không còn gì có thể hoạt động. Và với công nghệ hiện tại thì không có cách nào có thể giúp ngài khôi phục lại tình trạng trước khi bị thương cả..."
Bắc Cửu ninh mày, trong giọng nói không giấu được nôn nóng cùng lo lắng: "Đừng có vòng vo! Nói thẳng!"
Sau khi rời khỏi căn phòng kia, Bắc Cửu không nhịn đau được mà buộc phải gọi tài xế riêng đến để đi bệnh viện.
Hai chị em họ Hàn và người bạn nữ đi cùng hắn đều rất lo lắng khi nhìn thấy Bắc Cửu bị thương cho nên liền đi theo.
Nhưng Bắc Cửu vốn đang đau đớn, trong lúc xúc động đã vô tình nói những câu động chạm đến tự tôn của ba người họ khiến cho cả ba đồng thời giận dỗi hắn.
Trong tình cảnh như vậy mà nữ nhân của mình lại còn chơi trò giận dỗi thì Bắc Cửu thật sự không thé nén nổi cỗ hung bạo trong mình.
Nhất là khi hắn phát hiện, thân dưới của hắn hình như bị lệch, không phải lệch bình thường mà là bị lệch hơn chín mươi độ.
Và khi đi khám thì bác sĩ liên tục lắc đầu làm cho hắn nôn nao hơn bao giờ hết.
Bác sĩ nọ nghe vậy cũng không vòng vo nữa mà trực tiếp đi thẳng vào ý chính: "Thứ lỗi cho sự vô năng của tôi nhưng mà hiện tại thân dưới của ngài đã hỏng hoàn toàn, tức là... ngài đã mất đi khả năng sinh sản và làm tình."
Nói xong bác sĩ liền thở dài, đồng cảm nhìn Bắc Cửu.
Đáng tiếc cho một người đàn ông tài sắc vẹn toàn bà tràn đầy sinh lực như Bắc Cửu.
Dẫu bây giờ hắn ta có quyền lực đến chừng nào chăng nữa nhưng mất đi khả năng sinh sản thì tài sản sau này hắn sẽ để lại cho ai?
Cho con nuôi ư?
Không thể nào, phần lớn mấy kẻ tài phiệt đều không muốn tài sản của mình rơi vào tay kẻ không có máu mủ ruột thịt với mình.
Cũng không biết là Bắc Cửu đã đắc tội với kẻ nào để rồi khiến bản thân mất đi thứ quan trọng nhất của đàn ông như thế này.
Bắc Cửu nghe xong liền rơi vào trạng thái hoang mang tột độ, hắn ta lắc đầu, liên tục lẩm bẩm mấy từ: "Không thể nào, không thể nào như thế được..."
Không thể tin được sự thật rằng mình đã mất đi thứ trân quý của đàn king kia, Bắc Cửu trừng mắt nhìn bác sĩ, giọng nói khàn khàn nhưng bác sĩ vẫn nghe rõ được câu hăm dọa của hắn đối với ông.
"Ông khám lại cho tôi! Ông mau khám lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ giết chết ông!"
Bác sĩ lại lắc đầu, dùng ngữ khí dịu dàng để nói chuyện, "Bắc tổng..."
Hành động lắc đầu của bác sĩ làm cho sự phẫn nộ của Bắc Cửu lan rộng khắp cả người, đôi mắt hắn ta đỏ âu như máu lại vô cùng âm độc như con rắn hổ mang đang chực chờ để ăn con mồi.
Lúc này Bắc Cửu vươn tay ra bóp chặt cổ của bác sĩ, dùng sức siết chặt cái cổ béo bở của ông ta.
Đáng chết...
Ông ta đáng chết!
Thứ hùng dũng kia của hắn làm sao lại bị một cái đạp chân của Diệp Hạ Vi mà bị gãy được?
Nhất định ông già này đã bị kẻ thù của hắn thuê để làm hại hắn!
Trước khi Bắc Cửu ra tay, bác sĩ đã thấy có chút không ổn nhưng vẫn không nghĩ đến trường hợp hắn ta có ý giết chết mình.
Quả nhiên trực giác của ông không hề sai, Bắc Cửu vậy mà lại ra tay với ông ngay giữa chốn đông người!
Lực ở tay của Bắc Cửu ngày càng tăng, khuôn mặt của bác sĩ cũng dần tím tái lại, ông ta điên cuồng chống cự lại và cố gắng thét thành tiếng để những người bên ngoài nhận ra bên trong này không đúng.
Cũng nhờ sự nhạy bén của một người bảo vệ bên ngoài mà lúc này, bảo vệ và thư ký riêng của Bắc Cửu đã kịp xông vào cản hắn ta.
Thế mà Bắc Cửu lại không chịu dừng lại, hắn xem bọn họ như thứ cản đường vì thế liền tàn nhẫn đạp bọn họ ra, sau đó lại tiếp tục bóp cổ bác sĩ.
Hắn muốn ông ta chết!
Bảo vệ lúc nãy đã không thể nương tay với chủ nhân của mình nữa, trực tiếp đập thẳng vào sau gáy của Bắc Cửu khiến hắn thình lình ngất đi.
"Khụ...khụ..."
Bác sĩ ôm cổ liên tục ho ra, đôi mắt ông ấy bây giờ toàn sự khiếp đảm.
"Các người mau kéo tên điên này ra ngoài! Tôi nhất định phải kiện tên điên này!" Bác sĩ sau khi đã lấy lại được một ít bình tĩnh liền hung hăng chỉ tay vào đám người của Bắc Cửu.
Ông ta không thể tin được trên đời này lại có người điên như Bắc Cửu.
Rõ ràng là Bắc Cửu vốn tự rước họa vào thân mình, ông ta cũng chỉ là bác sĩ, khám sao thì nói vậy thôi chứ hà cớ gì lại giận cá chém thớt?
Khiếp sợ vốn không hề giảm, khi thấy bọn họ chần chừ, bác sĩ run rẩy đe dọa, "Nếu các người không ra khỏi đây. Vậy được, tôi sẽ trực tiếp gọi cảnh sát đến!"
Tình hình nghiêm trọng hơn tưởng tượng, họ đành phải thỏa hiệp mà cố gắng đưa Bắc Cửu ra khỏi bệnh viện một cách âm thầm lặng lẽ nhất có thể.
Còn về việc bác sĩ, bọn họ thật ra không quá quan tâm, cũng không nghĩ rằng bác sĩ có gan kiện Bắc Cửu.
Bắc Cửu ở hắc đạo vốn cũng có tiếng, muốn xử lý bác sĩ chỉ cần búng tay một cái là xong.
Biết Bắc Cửu khi tỉnh dậy kiểu gì cũng sẽ cho người bắt ông bác sĩ đó, dù không hiểu lý do gì nhưng khi nhớ đến sự cuồng nộ bất thường của Bắc Cửu, thư ký đã quyết định đi trước một bước.
Thư ký cho người bắt cóc bác sĩ giam ở địa điểm bí mật chuyên tra tấn người của Bắc Cửu.
Sau đó gia đình bác sĩ bị thư ký nhét một số tiền lớn để bịt miệng, vì vậy bên ngoài nhiều người cho rằng bác sĩ vì nợ nần chồng chất mà trốn đi nơi khác, bỏ cả gia đình vợ con.
________________
Thiếu nữ mặc một bộ đồ ngủ in hình thanh chocolate ngồi ngay ngắn trên ghế lười, bên tay phải là chiếc bàn nhỏ đựng một rổ kẹo chocolate đủ màu sắc.
Hai mắt của thiếu nữ nhìn chằm chằm vào tivi, bộ phim mà cô đang coi chính là bộ phim khá hot hiện nay 'Đông Cung.'
Thấy Vân Yến quá nhập tâm vào việc xem phim mà không để ý mình, 000 đành phải gọi thêm một tiếng: "Ký chủ."
Sau bao lần gọi tên, cuối cùng Vân Yến cũng đã phản ứng lại 000, "Việc gì?"
"Bắc Cửu đã mất đi cái chân thứ ba rồi, nhờ bàn chân xinh đẹp của cô đó." 000 bẹp miệng khen ngợi.
Vân Yến giật khóe miệng, "Mất thật rồi?"
Lúc ấy cô mạnh chân thế sao?
Ôi, quả nhiên là mình, tùy ý ra tay một tí liền thành công chặt luôn tôn nghiêm đàn ông của đối tượng nhiệm vụ!
"Đúng vậy, cô thật giỏi!" 000 tung bông trong đầu cô, "Ký chủ chính là nhân vật phản diện tốt nhất, giỏi nhất!"
Đột nhiên bị khen một cách nhiệt liệt như vậy, Vân Yến có chút ngại, cô phất tay, tùy ý nói.
"Thật ra cũng không có gì, ta chỉ là tùy tiện thể hiện một tí thôi."
"Không không không, cô rất giỏi, không có nữ nhân nào đạp một cái liền khiến thứ đó của đàn ông gãy ngang thành một góc hơn chín mươi độ đâu." 000 trầm trồ.
Vì vậy vị diện sau 000 sẽ cố gắng chọn kịch bản khác, lỡ như cô lại đạp nhầm sang con cưng của thiên đạo thì nó lại phải đi bồi thường mất.
Nghe lời trầm trồ của 000, Vân Yến chỉ cong môi mỉm cười, chưa được ba phút, cô lại che miệng quay ra một góc.
Mẹ nó, sảng khoái!
Diệp Hạ Vi! Tôi biết cô vui nhưng đừng làm vậy được không?
Tôi sẽ không nhịn được mà cười thành tiếng mất!
Vân Yến run run môi, trong lòng muốn cười cũng không muốn cười.
"Làm sao vậy?" 000 thấy hai vai cô hơi run rẩy liền hỏi, "Có phải vì cả ngày ăn toàn chocolate nên bây giờ cô đau bụng không?"
Không nghe thấy Vân Yến đáp, 000 liền chân thành khuyên: "Vậy mau đi vệ sinh đi, mắc công khi nguyên chủ quay lại liền phát hiện mình bị trĩ thì sẽ trừ tích phân mất."
Vân Yến: "..." Tinh tế quá, ngươi thật là một hệ thống tuyệt vời.