Từ khi sinh ra tôi đã phải chịu sự ký thác và kỳ vọng của cả gia tộc Quân gia to lớn, ba và anh trai của tôi quá hoàn mỹ nên việc tôi không thể được giống như anh tôi đối với họ sẽ như là một sự xỉ nhục vậy.
Tôi không có sự quyết đoán cùng sát phạt của ba cũng không có trí thông minh và sự giỏi giang giống như anh trai mình. Khi còn là một đứa trẻ, điều tôi nghe được nhiều nhất từ những người xung quanh chính là những chiến tích vĩ đại của ba tôi và những lời khen không ngớt miệng với người anh trai tài giỏi của tôi.
Những đứa trẻ cùng lứa trong gia tộc luôn nói với tôi anh trai tôi tốt đẹp cỡ nào và tôi tại sao đến một phần cũng không bằng của anh ấy.
Thế nhưng ba mẹ tôi họ lại vẫn luôn yêu thương cổ vũ tôi, để chứng minh bản thân mình trong khi những đám bạn của tôi còn đang chơi đùa với nhau thì tôi lao đầu vào đọc sách, học tập và rèn luyện thể lực cho bản thân một cách vô cùng nghiêm khắc.
Mặc cho những người yêu thương khuyên bảo tôi không cần quá sức, tôi vẫn còn nhỏ có thể từ từ học tập. Tôi đều không để ý, chỉ chăm chỉ miệt mài học tập.
Năm tôi học lớp năm, tôi đã có thể đánh ngã ba người trung niên bình thường. Sư phụ dạy võ thuật cho tôi đã luôn miệng khen tôi là thiên tài trong giới, dạy tôi càng nhiều thứ mà thầy tâm đắc để đời.
Nhưng chỉ có ba mẹ biết tôi đã nỗ lực luyện tập như thế nào, mỗi đêm tôi đều luyện lại bài học mà thầy dạy không dưới ba mươi lần. Ngã lên ngã xuống, đổ mồ hôi và máu tôi đều không hề lùi bước. Tôi biết mẹ luôn đứng lặng lẽ trong góc nhìn tôi mà khóc, nhưng thế thì sao? Cái bóng mà ba và anh trai của tôi để lại quá lớn, đồng nghiã với việc tôi mà không cố gắng sẽ trở thành kẻ dư thừa.
Dưới sự nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, học tập hay bất kể môn năng khiếu nào đều đứng thứ nhất, họ gọi tôi là thiên tài, khen ba tôi hổ phụ sinh hổ tử.
Vào học cấp hai tôi cũng bắt đầu được học lớp học đặc biệt của gia tộc, tôi lọt vào mắt của các vị trưởng lão trong gia tộc, trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá trở thành gia chủ tương lai. Không một ai dám coi thường hay nói xấu tôi nữa, cuối năm cấp hai tôi cũng bắt đầu được gia tộc giao cho quản lý một chi nhánh kinh doanh nhỏ đã sắp chết của gia tộc. Chỉ trong ba tháng tôi đã khiến nó từ một nơi sắp chết trở thành một trong những địa điểm kiếm ra bội tiền của gia tộc.
Ngoài việc học, tôi cũng đã bắt đầu trở thành một trong những người quan trọng trong nền kinh doanh của gia tộc. Ba tôi rất tự hào về tôi, nhưng đồng thời trèo lên càng cao, tôi càng phát hiện ra nhiều thứ, tôi đã không thể thể hiện con người thật của mình cho bất cứ ai nữa, tôi đeo lên lớp mặt nạ nhiều đến nỗi rốt cuộc chẳng thể gỡ xuống được nữa.
Thật may, Lâm Dực, người anh em nối khố luôn bên cạnh tôi những lúc tôi mệt mỏi nhất, động viên tôi. Tôi và
Lâm Dực quen biết nhau từ nhỏ nên phải nói những chuyện tôi trải qua cậu ấy đều biết hết.
Cao Vỹ thì khác, tôi quen cậu ấy trong một lần tình cờ vào rừng huấn luyện tập trận giả do gia tộc yêu cầu. Tôi bị kẻ ghen ghét mình tráo bản đồ, bản đồ tôi có là bản đồ giả, lạc trong rừng gặp Cao Vỹ đang bất tỉnh nhân sự bị một đám đàn ông lực lưỡng trói lại ném trên đất.
Qua cuộc nói chuyện thì tôi biết họ là những kẻ bắt cóc, Cao Vỹ là con của một gia đình rất giàu có nên chúng mới bắt cóc tống tiền.
Tôi dựa vào đám đồ vật ít ỏi của mình trên người tạo ra bẫy rập và đánh tên cầm đầu đến mẹ hắn cũng nhận không ra, cướp lấy súng và bắn bị thương tay và chân hắn thành công cứu được Cao Vỹ đang sợ hãi tột độ.
Không lâu sau đám người Cao Gia cũng đến cứu viện, khi biết người cứu được con trai bảo bối của họ là tôi thì có vẻ khá ngạc nhiên.
Thời gian sau tôi cũng đã quên chuyện này thì ba tôi cho biết, Quân gia vốn đã luôn muốn làm ăn với Cao gia nhưng Cao gia không biết vì sao vẫn luôn từ chối. Mấy hôm trước họ đã đến Quân gia nói cảm ơn tôi chuyện cứu
Cao Vỹ đồng thời muốn hai nhà kết hợp làm ăn lâu daì.
Buổi tập trận giả đó vốn tôi đã bị phán thất bại nhưng sau khi họ biết chuyện này đã đánh gia tôi rất cao, họ nói so với một trận giả không chết người thì trận đánh mà tôi đánh đối diện sinh tử càng đáng giá hơn.
Cuộc sống của tôi có lẽ cứ trôi qua như vậy, lạnh lẽo mệt mỏi thì Cố Minh xuất hiện. Cậu ấy thật khác những người con trai mà tôi từng gặp, cái khí chất cao quý trên người cậu ta không phải tôi chưa từng gặp qua mà tôi có thể cảm nhận thấy, cái khí chất ấy chỉ che giấu đi hơi thở lạnh lẽo tối tăm của cậu ấy mà thôi.
Tôi đã khá là kinh ngạc, tôi nghĩ cậu ấy phải sinh gia trong một gia tộc ngang ngửa tôi mới có thể sinh ra cái khí chất cao lãnh như thế nhưng không, gia đình cậu ấy thậm trí trong thành phố A này không có lấy một chút tiếng tăm.
Mọi chuyện chỉ bắt đầu khi Cố Minh thi đấu đua xe thắng tia chớp Cao Vỹ, Cố Minh thật là một kẻ biết gây bất ngờ cho người khác, rõ ràng là một kẻ đến xe đua còn chưa bao giờ ngồi lại có thể đua thắng Cao Vỹ. Tôi đã xem lại video cuộc đua hôm đó, tay nghề của Cố Minh chắc chắn không phải một tay mơ có thể làm được. Tôi lại phát hiện ra thêm một điều ở Cố Minh, cậu ấy thật thần bí. Tôi bắt đầu không thể ngừng chú ý đến cậu ấy.
Trên lớp học, tuy Cố Minh luôn ra vẻ nghiêm túc học tập nhưng tôi phát hiện cậu ấy luôn hay trong tình trạng xuất thần. Bài tập về nhà của cậu ấy luôn không bao giờ thiếu càng đáng kinh ngạc cậu ấy lại chiếm vị trí đầu của tôi.
Trong học tập cậu ấy luôn xếp thứ nhất nhưng không biết tại sao trong giờ thể dục, cậu ấy luôn rất làm biếng. Vì thế điểm số luôn chỉ xếp vào loại khá.
Từ ngày ngồi cạnh Cố Minh, tôi nhận thấy rằng cách làm bài của cậu ấy luôn rất ngắn gọn xúc tích, luôn thích gọi tên tôi và lải nhải những thứ linh tinh.
Lưu Nguyệt ham chơi bị kẻ thù của tôi bắt cóc, tôi và ba điều động rất nhiều người đi tìm tung tích của con bé nhưng lại bặt vô âm tín. Đến nửa đêm nhận được điện thoại của Lập Tân tôi đã vô cùng nghi hoặc, Lập Tân nói có người gọi cho cậu ấy nói em gái cậu đã được cứu bảo cậu đến địa điểm kia đưa em gái về.
Tôi đưa người vội vã đến nơi thấy quả nhiên em gái bình yên vô sự, nhưng người cứu em ấy lại bặt vô âm tín, chỉ biết cậu ta đã bị thương ở tay.
Em gái nói đã gọi cho tôi nhưng tôi lại không hề nghe điện thoại, điện thoại tôi ở trong balo nhưng Cố Minh đã cầm nó. Tôi đã nửa tin nửa ngờ đoán liệu có phải Cố Minh đã cứu em ấy không? Một người điểm thể dục không tốt lắm sao có thể một mình đấu với một đám người có súng chứ?
Nhưng ngay khi đến thăm cậu ấy, tôi đã có thể đoán ra người cứu em gái tôi chính là cậu ấy. Cố Minh, tại sao cậu lại mạo hiểm để cứu em gái tôi như vậy? Chúng ta khi ấy thậm chí còn chưa thân nhau.
Tôi càng ngày càng chú ý cậu ấy, thích nhìn cậu ấy ngáp mà lại che miệng như con gái, véo ở những chỗ chỉ mấy đứa con gái hay thích động thủ để bắt nạt bọn con trai, ở mọi lúc mọi nơi chỗ đông người đều luôn chú ý giữ hình tượng lạnh lùng cool ngâù nhưng chỉ cần ở cạnh mấy người bọn tôi thì ngay lập tức bộc lộ bản tính mèo lười.
Cậu ấy thích nằm úp mặt một bên quay về phía tôi gọi tên tôi, giọng nói bị ép xuống gọi lên lại mang mấy phần đáng yêu. Rất thích ăn vụng bánh trái của tôi trong ngăn bàn lại lén lút không muốn bọn Lâm Dực biết sợ họ lại khinh bỉ cậu ấy.
Tôi phải làm sao để kìm nén sự yêu thích của mình với cậu ấy đây?
Tôi đã nói với ba tôi người cứu tiểu Nguyêt là Cố Minh, ông ấy cũng rất ngạc nhiên muốn gặp cậu ấy. Nhưng tôi đã từ chối điều đó, Cố Minh vẫn luôn trốn tránh chuyện cứu tiểu Nguyệt, tôi không muốn ba mình làm cậu ấy khó xử.
Biết Cố Minh mở công ty giải trí, tôi lợi dụng thế lực của mình âm thầm giúp công ty của cậu ấy phát dương quang đại, gia tay cản trở bất kỳ kẻ nào có ý đồ ngáng đường cậu ấy.
Sau đó tôi cũng phát hiện ra ba tôi âm thầm giúp đỡ ông Cố mở rộng chuỗi siêu thị ở thành phố A, tôi đã rất cảm kích ông ấy.
Thời gian cứ trôi như vậy, tôi và Cố Minh ngày càng thân thiết nhưng tôi biết, cậu ấy đương nhiên chỉ đối với tôi như một người bạn còn với tôi, cậu ấy chính là người mà tôi vô cùng thích, tôi đã nảy sinh thứ tình cảm nam nữ với
Cố Minh.
Tôi vừa hạnh phúc vì được ở bên cạnh cậu ấy lại vừa lo sợ cậu ấy phát hiện ra tình cảm của tôi, sợ cậu ấy sẽ ghê tởm mà xa lánh tôi.
Khi Cố Minh dựa vào người tôi mà ngủ thiếp đi vì chơi đùa một buổi mà mệt mỏi, nhìn đôi môi hồng xinh đẹp của cậu ấy tôi đã không thể cưỡng lại được hành động của bản thân mình, tôi đã hôn cậu ấy, trong lúc vô thức Cố Minh đáp lại nụ hôn thứ hai của tôi trái tim tôi đập nhanh như sấm, cả người tôi nóng bừng như lửa, đôi môi của cậu ấy mới mềm mại ngọt ngào làm sao, tôi gần như chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào ấy không dứt ra được.
Tưởng chừng muốn nụ hôn kéo dài mãi đến khi Cố Minh thức dậy, để cậu ấy biết được trái tim và tâm hồn tôi đều đã thuộc về cậu ấy.
Nhưng lý trí lại chiến thắng trái tim một lần nữa, trước khi mọi chuyện đi quá xa rốt cuộc tôi phải tỉnh táo lại. Nhìn người trong lòng khẽ đưa chiếc lưỡi phấn nộn liếm bờ môi, tôi vừa thấy buồn cười lai tức giận với bản thân mình.