Quân Sơn ôm chầm lấy Dâu Tây, sau ba năm bây giờ Quân Sơn đã cao hơn Dâu Tây rất nhiều, lại học ở trường quân đội nên không cần nói, dáng người chuẩn men, mạnh mẽ.
Trong lúc Dâu Tây còn chưa kịp phản ứng, chỉ trợn to mắt nhìn một khuôn mặt đẹp trai vô cùng đang tiến sát lại mặt mình, trên môi bị bao phủ bởi một thứ mềm mại lạnh lẽo.
Quân Sơn hắn vậy mà lại cưỡng hôn cô, cô đang là đàn ông, là đàn ông đấy có được không?
Nụ hôn của Quân Sơn rất mạnh mẽ, công thành đoạt đất nhanh đến độ Dâu Tây không thể phản kháng được, nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài mãi đến khi hai người hít thở không thông thì Quân Sơn mới rời môi khỏi môi Dâu Tây.
Dâu Tây ôm ngực hét lên: "Quân Sơn, cậu điên sao? Chúng ta là đàn ông đấy."
Quân Sơn giữ chặt bả vai Dâu Tây: "Đàn ông thì sao? Chúng ta có thể yêu nhau mà, Cố Minh, tôi thích cậu phát điên lên được, cậu không cảm nhận được một chút nào sao?"
Lúc này Dâu Tây triệt để ngây người, cái gì? Quân Sơn vậy mà thích mình, cậu ta điên rồi sao?
"Cậu, cậu, cậu điên rồi hay sao?"
Quân Sơn ôm chặt lấy Dâu Tây mặc kệ sự phản kháng dữ dội của cô, Dâu Tây có thể cảm nhận được giọt nước mắt nóng hổi của Quân Sơn rơi trên cổ mình.
"Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi không biết tại sao nhìn cậu tôi lại nhìn ra một người con gái trong cậu, điên rồi lại thích cậu đến si mê điên cuồng, cậu có biết quãng thời gian học ở trường quân đội với tôi dày vò như thế nào không?
Không được gặp cậu, không thể nói chuyện với cậu, không thể nghe cậu gọi tên tôi vào mỗi tiết học. Trong tâm trí của tôi tràn ngập hình bóng của cậu xua thế nào cũng không đi, tôi gần như phát điên khi nghe cậu nói có người trong lòng, lại điên cuồng cười thầm trong lòng khi biết cậu chỉ nói dối. Rõ ràng muốn cậu biết tôi thích cậu như thế nào lại sợ cậu biết được sẽ ghê tởm, sợ hãi tôi. Cố Minh, tôi thích cậu, tôi thích cậu, tôi thích cậu."
Dâu Tây run rẩy trong lòng Quân Sơn: "Quân Sơn, cậu điên rồi."
"Đúng, tôi điên rồi, tôi thậm chí chỉ muốn phát hoa khi bất cứ ai chạm vào người cậu, ghen ghét với những cô gái có thể thoải mái tỏ tình với cậu dù cậu không đáp lời đi chăng nữa."
Dâu Tây dùng hết khí lực vùng ra khỏi người Quân Sơn: "Câu tỉnh táo lại đi, chúng ta không thể."
"Tại sao lại không thể chứ? Chỉ vì chúng ta là đàn ông sao? Nếu cậu ngại việc một thằng con trai đi bên cậu tôi có thể phẫu thuật chuyển giới. Vì cậu tôi có thể làm tất cả mọi thứ mà, cậu không thể thử thích tôi một chút hay sao?"
Dâu Tây nhìn một Quân Sơn xa lạ trước mắt đột nhiên cô rất mờ mịt, cô đã khiến một người con trai đau khổ đến mức này ư? Sao cậu ấy lại điên cuồng như thế này? Cả người Dâu Tây lạnh lẽo, mặc Quân Sơn lại ôm mình thật chặt.
Đột nhiên cô vùng ra khỏi người Quân Sơn: "Không, chúng ta không thể, quan trọng nhất chính là, tôi không có trái tim."
Quân Sơn sững người, nhìn Dâu Tây chạy đi xiêu vẹo không có phương hướng. Cả hai người đều chìm đắm trong suy nghĩ của mình hông hề nhận ra rằng phương hướng Dâu Tây lao đi là đường lớn.
Một chiếc ô tô mất lái lao về phía Dâu Tây với vận tốc nhanh chóng mặt, Dâu Tây nhìn chiếc xe lao về phía mình không hiểu sao cả người đứng như trời trồng không thể động đậy, chờ Quân Sơn giật mình phản ứng lại, Dâu Tây đã bị xe tông vào người, bay lên rồi hạ xuống lăn vài vòng. Dưới đất máu bắt đầu tràn ra.
"KHÔNGGGGGGGGGG, CỐ MINHHHHH..."
Quân Sơn chạy đến bên người Dâu Tây, cô đã tắt thở, trên người đều là máu và vết thương.
"Cố Minh, cậu tỉnh lại nhìn tôi đi, tôi xin cậu đấy, cậu mà chết tôi phải làm sao bây giờ? A Thành đáng yêu của cậu đang chờ cậu đấy, Cố Minh, mở mắt ra nhìn tôi đi..."
Người xung quanh ầm ĩ gọi xe cứu thương, Quân Sơn dường như không nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, cậu cứ ôm chặt Dâu Tây lẩm bẩm, nước mắt ướt nhoè cả gương mặt cậu.
Khi Dâu Tây trở lại hệ thống cô vẫn ngây người thật lâu, khoảnh khắc chiếc xe kia sắp đụng vào người cô đáng lẽ với thân thủ của cô không đời nào lại không tránh thoát, vậy mà cơ thể đột nhiên không chịu sai xử giống như bị định thân chờ chết vậy. Lúc này hệ thống mất tích một thời gian đột nhiên nhảy ra.
(Đinh, nhiệm vụ hoàn thành, tiến độ nhiệm vụ 100%, hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm trở thành nhiệm vụ giả sơ cấp. Đạt được phần thưởng nhiệm vụ là một lần miễn tử. Nhận được gói quà tân thủ và mười nghìn điểm kinh nghiệm. Ký chủ có muốn mở ra hay không?]
"Mở đi"
(Chúc mừng ký chủ nhận được một bộ tóc giả dành cho nam]
"Cái gì? Mi đùa ta hả? Quà tân thủ mà là bộ tóc giả dành cho nam? Ta khổ sở làm nhiệm vụ mà lại nhận được một thứ rác rưởi như thế. Mẹ nó, hệ thống ngươi chơi ta sao?"
[Ký chủ bình tĩnh, gói quà tân thủ này hoàn toàn là nhận được ngẫu nhiên. Chỉ có thể tại vận may của cô quá kém sao có thể đổ lỗi cho hệ thống được.]
"Vận may kém em gái mi"
Tức giận một hồi Dâu Tây cũng bình tĩnh lại: "Có phải là ngươi cưỡng ép ta chịu chết không?"
[Ký chủ nói gì tôi không hiểu)
"Mẹ nó, nói tiếng người"
"Mẹ nó, nói tiếng người"
Nó là hệ thống có được không? Không phải là người.
I... Do đây là nhiệm vụ khảo nghiệm nên chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ là có thể trở về, không nhất thiết phải chờ cho đến hạn mới trở về.]
"Vậy cũng đâu cần tôi tìm chết chứ? Nếu tôi đã trở lại đây vậy Cố Minh sẽ quay trở lại thân xác của cậu ấy chứ?"
[Không hề, mệnh của cậu ta vốn ngắn, nhưng chết có oán khí nặng gây ảnh hưởng vị diện nên mới sinh ra nhiệm vụ giả như cô đến để thay cậu ta hoàn thành tâm nguyện, tiêu trừ oán khí. Hơn nữa bởi vì có cô đến thay cậu ta nghịch tập, đây lại là nhiệm vụ khảo nghiệm, tâm nguyện đã hoàn thành nên tuổi thọ còn lại và linh hồn của cậu ta đều sẽ bị thu đi. Đồng thời tôi cũng có thể đưa cô hồi hệ thống.]
"Cố Minh ở thế giới đó đã chết rồi sao?"
(Đã chết.)
"Có nghĩa là sau này việc tôi đến các vị diện thế giới khác nhau thay người làm thành tâm nguyện sau khi nhiệm vụ hoàn thành có thể ở lại đó dài hay ngắn phụ thuộc vào tuổi thọ của chính thân thể mà tôi nhập vào sao."
(Đúng vậy)
"Sau này mi còn có thể tự ý khiến ta tìm chết trở về hệ thống không gian sao?"
[Không thể, tôi chỉ có thể làm thế ở nhiệm vụ khảo nghiệm.]
"Hiếu rồi."
Sau đó trước mặt Dâu Tây hiện lên một màn hình chiếu trong suốt, phía trên ghi rõ hồ sơ của cô.
Họ tên: Dâu Tây
Tuổi: 28
Nhiệm vụ giả: Cấp bậc sơ cấp
Giới tính: Nữ (có thể biến đối)
Điểm sinh mệnh: 2 (2/100)
Giá trị sự sống: 1 (2/100)
Tư chất: 40 (40/100)
May mắn: 50 (50/100)
Điểm kinh nghiệm: 10000 (10000/10000)
Danh hiệu vinh dự: Không
Tích luỹ: Tóc giả của nam nhân(1), một lần được miễn tử.
Vậy thôi sao? Giá trị nhan sắc, mị lực, thông minh, vũ lực các thứ đâu?
"Tại sao giá trị sự sống và sinh mệnh của tôi lại chỉ có bấy nhiêu?"
(Bởi vì cô hiện tại đang là người thực vật, nên sinh mệnh và sự sống của cô chỉ có thế. Cô cần tiến vào các thế giới hoàn thành nhiệm vụ nhận điểm giá trị thuộc tính để nâng cao các thuộc tính của cô.)
"Tư chất và may mắn của tôi sao lại có nhiều như vậy?"
(Đó là dựa theo thế giới khảo nghiệm hình thành)
"Hoàn thành nhiệm vụ khảo nghiệm mà tôi không nhận được điểm giá trị thuộc tính nào sao? Tôi đã hoàn thành 100% tiến độ của nhiệm vụ mà."
[Không có, cô chỉ được nhận điểm kinh nghiệm và gói quà tân thủ thôi]
"Hừ, cái giá trị đó dùng lừa người thì có, rõ ràng may mắn 50 mà lại mở ra được cái thứ rác rưởi kia."
(Đề nghị ký chủ không được nghi ngờ hệ thống)
"Hứ"
Dâu Tây nhàm chán click trên màn hình giao diện, mở ra ấn vào mục cửa hàng nhưng ấn nhiều lần đều chỉ nhận được dòng chữ "Mở ra thất bại" là thế quái nào.
"Tại sao tôi không mở được cửa hàng?"
(Bởi vì ký chủ chưa có đủ điểm kinh nghiệm để mở ra cửa hàng, ký chủ cần phải tích luỹ đủ 50000 điểm kinh nghiệm mới có thể mở ra cửa hàng hệ thống."
"50000 điểm, mi không đi ăn cướp đấy chứ? làm năm cái nhiệm vụ đạt 100% tiến độ mới mở được cửa hàng?"
[Ký chủ đừng vội xúc động, tuy điểm kinh nghiệm được nhận tối đa là 10000 điểm cho một nhiệm vụ nhưng nó chỉ là sắp xếp theo cấp bậc nhiệm vụ thôi. Nhiệm vụ cô làm là thuộc loại bình thường nên điểm kinh nghiệm nhận được sẽ có giới hạn. Một phần là bởi vì cấp bậc của cô nữa. Nếu cô trở thành trung cấp nhiệm vụ giả, làm nhiệm vụ bình thường thì điểm kinh nghiệm cô được nhận sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ khác.]
"Vậy tôi có thể xem thế giới sau khi tôi rời đi không?"
[Có thể, Ký chủ muốn xem sao?)
"Ừm... thôi, không xem."
Ném mấy thứ này qua một bên, Dâu Tây thẫn thờ nhớ lại dáng vẻ của Quân Sơn trước khi cô bị hệ thống kéo về đây. Quân Sơn cậu ta vậy mà lại thích cô, thật không thể hiểu cô đã làm gì mà khiến cậu ấy thích mình điên cuồng đến vậy. A nụ hôn đầu của cô vậy mà để cậu ta lấy mất.
[Vậy hiện ại có muốn tiến vào hệ thống nhiệm vụ không?) Hệ thống thấy Dâu Tây không còn thắc mắc gì nữa thì hỏi cô.
Dâu Tây nghĩ nghĩ: "Vậy tiến vào thế giới nhiệm vụ đi."