Đúng là chuyện tốt thành đôi.
Bên này Tần Tiền Dư vừa mới nói muốn kết hôn, bên kia Quan Vân Châu cũng muốn đưa bạn gái về nhà.
Nếu có thể thì hai cặp cùng kết hôn.
Cô Tần cúp điện thoại, vui vẻ ra mặt.
Bà vui vẻ nắm tay nhỏ của Đường Tuế: “Lát nữa em họ của các cháu sẽ đưa bạn gái về nhà ăn cơm tối, có lẽ hai đứa quen nhau lúc đi du học.”
“Lát nữa cô sẽ nói phòng bếp nấu đồ ăn ngon, Tuế Tuế, cháu muốn ăn cái gì.”
Mặc dù cô Tần mừng rỡ như điên nhưng vẫn hỏi ý kiến của Đường Tuế.
“À, cháu ăn gì cũng được.”
Đường Tuế không kén ăn, huống chi đầu bếp trong nhà nấu món nào cũng ngon.
“Được.”
Cô Tần vừa chuẩn bị đứng lên, lại nhận được điện thoại của Quan Vân Châu.
“Làm sao vậy, có kiêng món gì sao?”
Cô Tần vô cùng quan tâm hỏi, cô gái nhỏ nhà người ta lần đầu tiên đến nhà, phải chuẩn bị kỹ mọi mặt.
“Không phải.” Quan Vân Châu nghe mẹ nói, trong lòng vẫn rất vui sướng, mẹ làm như vậy chứng tỏ yêu thích Noãn Noãn.
“Còn cha mẹ của Noãn Noãn cũng xuống máy bay, bọn họ cũng muốn tới, cùng chào hỏi mẹ.”
Trong lòng Quan Vân Châu vui vẻ, được cha mẹ hai bên chúc phúc làm cho người ta vui sướng.
“À, được.”
Vẻ mặt của cô Tần cứng lại, sau khi cúp điện thoại, biểu cảm không còn vui vẻ như trước.
Bà vốn muốn đến phòng bếp sắp xếp.
Lúc này cũng dừng lại, ngồi xuống.
“Cô, làm sao vậy?”
Đường Tuế hỏi, tay nhỏ trắng nõn cũng nắm lấy tay cô Tần.
Tần Tiền Dư cũng có chút lo lắng nhìn cô Tần.
“Cô cảm giác đối tượng này của Vân Châu không phải là nguyên phối.”
Làm gì có cô gái nào lần đầu tiên đến nhà bạn trai lại mang theo cha mẹ.
Giống như đến mức nói chuyện cưới gả.
Cô Tần nhíu mày: “Vân Châu vừa gọi điện thoại nói cha mẹ của bạn gái cũng muốn đến đây chào hỏi.”
Đường Tuế chớp mắt, không hiểu gì.
Tần Tiền Dư lại biết.
Có lẽ đối phương biết thân phận của Quan Vân Châu, bọn họ muốn đến nhà họ Tần, lập tức thấy sang bắt quàng làm họ.
Ánh mắt của Tần Tiền Dư có chút sắc bén.
“Haiz.” Cô Tần thở dài một tiếng: “Con cháu tự có phúc của mình, có lẽ không có ham muốn công danh lợi lộc như cô đã nghĩ.”
Cô Tần đứng lên, kéo tay Đường Tuế đi đến phòng bếp.
“Tuế Tuế, lát nữa cháu muốn ăn gì.”
“À, cháu đều muốn ăn.”
Tần Tiền Dư nhìn bọn họ hai người đi xa thân ảnh, cũng đứng dậy đi lên lầu.
Buổi tối.
Đèn đuốc nhà họ Tần sáng trưng, trên bàn ăn bày đầy món ngon.
Mặc dù trong lòng cô Tần có chút không thoải mái, nhưng không hề sơ suất mà chuẩn bị chu đáo.
Có lẽ không giống như mình đã nghĩ.
Chờ người ta đến thì mới biết được kết quả.
Cô Tần kéo Đường Tuế xem chương trình giải trí trên tivi trong phòng khách, hai người vừa xem vừa trò chuyện.
Đường Tuế thấy cô Tần có chút mất tập trung, vừa định nói gì đó thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài truyền đến.
Có người hầu chạy vào: “Bà chủ, cậu chủ họ đã đến rồi.”
Cô Tần hơi gật đầu, dáng vẻ tao nhã đứng lên, nắm tay Đường Tuế đi tới trước cửa.
“Đi lên gọi cậu chủ xuống ăn cơm.”
“Vâng.”