Trong lòng anh cực kì không vui.
Cho nên lúc Đường Tuế gọi điện thoại đến đây, Tần Tiễn Dư đều đáp ứng hết.
"Được, cảm ơn anh."
Đường Tuế cảm ơn một tiếng rồi cúp điện thoại.
"Cảm ơn bác ạ."
Đường Tuế trả di động lại cho bác Tần.
"Đến đây nào, đứa bé ngoan, con xem con thích phong cách gì?" Nói xong, bác Tần lấy ra một chiếc máy tính bảng, cho Đường Tuế xem một số phong cách trang trí trong đó.
Đường Tuế nhìn tới nhìn lui, cuối cùng chọn phong cách gỗ thô, cái phong cách này ấy à, nhìn thế nào cũng thấy rất thoải mái.
"Đi thôi."
Bác Tần cất máy tính bảng đi, nắm tay Đường Tuế xuống lầu.
"Chúng ta đến phòng bếp nhìn xem giữa trưa bọn họ nấu những món gì. Hôm nay con ăn cơm ở nhà đi rồi hẵng đến bệnh viện."
"Vâng ạ."
Đường Tuế luôn miệng đồng ý, theo bác Tần xuống lầu rồi ngồi ở phòng khách.
Hai người vừa ngồi xuống, đã có người hầu mang trà bánh đến.
Bác Tần cầm một miếng bánh ngọt có tạo hình đẹp đưa cho Đường Tuế, bảo Đường Tuế ăn.
Đường Tuế vui vẻ cắn một miếng.
Nhất thời sắc mặt liền thay đổi.
Vị giống hết như sáp nến, khó ăn muốn chết.
"Bác, đợi nấu cơm xong, con vẫn nên đến bệnh viện ăn cùng Tiễn Dư đi.".
||||| Truyện đề cử: 1000 Ngày Ly Hôn: Dịch Tổng Lên Giường Vợ Cũ |||||
Bác Tần vừa nghe thấy vậy, nụ cười trên gương mặt pha chút trêu ghẹo.
"Thế nào, còn không bỏ được ư?"
Đường Tuế cúi đầu xuống, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Ôi, nếu có thể nếm ra mỹ vị, chắc chắn là cô sẽ chọn ăn đồ ăn mới ra lò, còn nóng hầm hập rồi.
Bác Tần thấy cô vẫn cúi đầu, lại nghĩ rằng Đường Tuế đang xấu hổ.
- ---
Bên kia bờ Đại Tây Dương, California.
Đường Noãn Noãn từ trên lầu đi xuống, chuẩn bị uống sữa, vừa nghiêng đầu đã thấy mẹ Đường ngồi trên sô pha thì bèn đi qua: "Mẹ à, mẹ làm sao thế, thoạt nhìn sắc mặt không quá tốt."
Mẹ Đường tức giận đến ruột gan phát đau, cực kì khó chịu.
Thấy con gái yêu của mình đi xuống, trong lòng mới thoải mái một chút, bà kể đoạn đối thoại của mình và Đường Tuế cho Đường Noãn Noãn nghe.
Đường Noãn Noãn nghe xong, kinh ngạc há hốc mồm.
Cô ta vừa sinh ra, Đường Tuế đã bị tống ra ở riêng, cho nên, Đường Noãn Noãn biết có một người chị gái tồn tại, nhưng căn bản lại không có bất cứ tình cảm chị em gì.
Có điều nghe Đường Tuế vậy mà lại đối xử với mẹ như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Đường Noãn Noãn tức giận đến đỏ bừng.
"Sao chị ta có thể như thế chứ, chị ta còn chưa làm tròn chữ hiếu được một ngày nào cả, thế mà lại còn khiến mẹ tức giận, đúng là quá phận mà."
Đường Noãn Noãn nghĩ vậy, nắm tay không khỏi siết chặt lại.
Đường Tuế này, đúng là quá phận.
Vốn nghĩ, tháng sau về nước, cô ta sẽ mang cho cô một lọ nước hoa hàng hiệu, bây giờ xem ra, đưa nước hoa cho mấy người giúp việc trong biệt thự còn có thể nhận được lời cảm ơn, còn con sói mắt trắng như Đường Tuế vẫn nên bỏ qua đi."
Mẹ Đường vừa nói vừa nghiến răng nghiến lợi.
"Bỏ đi, mẹ, chúng ta không nên tức giận, đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt thôi. Là chị ta không có phúc khí có được một người mẹ tốt như mẹ."
Đường Noãn Noãn nói xong, thân thiết ôm lấy cổ mẹ Đường.
Mẹ Đường vốn còn chút khó chịu trong lòng, nhưng khi nghe Đường Noãn Noãn nói như thế, chút oán khí kia đều tan thành mây khói.
"Được rồi, không nghĩ tới đồ vô lương tâm kia nữa."
Mẹ Đường đưa tay vén mái tóc dài của Đường Noãn Noãn ra sau tai, lại nhẹ giọng hỏi: "Quan hệ của con và Quan Vân Châu thế nào rồi?"
Nhắc tới người trong lòng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Noãn Noãn càng thêm đỏ ửng.