Đúng là không phải người."
Tài xế Tiểu Liễu đứng bên cạnh nhìn thấy rõ ràng nội dung trong tờ giấy, sau đó thì không kiềm được tức giận.
Những người này, thế mà lại đối xử với cô Đường một cách điên rồ như thế.
"Giám đốc, nhưng mà vì sao cô Đường lợi hại như thế mà trước nay lại không phản kháng?"
Trợ lý cảm thấy điều kì lạ, đưa ra nghi vấn.
"Anh có phải ngốc không vậy, không thấy mấy dòng chữ kia à? Trước kia cô Đường vẫn trong trạng thái bị bệnh, không phải vẫn luôn uống thuốc đều à? Chắc chắn là cô ấy uống thuốc nên mới tốt lên."
Tiểu Liễu tức giận trả lời.
"Vậy được rồi."
Trợ lý gật đầu, không hé răng nữa.
Tần Tiễn Dư vò nát tờ giấy trong tay, trong đôi mắt ẩn ẩn sát khí: "Đi xem gần nhà bọn họ sống có máy giám sát không, có thể thấy những gì xảy ra trong nhà họ không?"
"Giám đốc đây là muốn...". truyen bac chien
Trợ lý nhìn Tần Tiễn Dư nói được một nửa, rồi hiểu được ý của anh trong nháy mắt, lúc này mới gật gật đầu.
"Được, tôi đi làm ngay đây."
Trợ lý nói xong, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Cửa bị đóng lại, trong phòng là một mảnh yên tĩnh.
Vốn Tần Tiễn Dư còn muốn xem văn kiện, nhưng không hiểu vì sao trong lòng lại rối bời, có loại phiền não không nói rõ được.
Anh buông văn kiện trong tay xuống, nhéo nhéo mi tâm.
Tiễu Liễu đứng một bên, sắc mặt tràn đầy căm phẫn.
Người một nhà này thật đáng chết.
Hy vọng trợ lý Phùng nhanh chóng giải quyết vấn đề, nếu vậy bọn họ cũng có thể giúp cô Đường trút giận được một chút.
Thật không công bằng mà, vì sao một người tốt như cô Đường lại bị cha mẹ đối xử bất công như thế cơ chứ.
Tiễu Liễu càng nghĩ càng giận.
Nhưng mà, lúc này Đường Tuế lại cực kì vui vẻ.
"Tuế Tuế, bình thường Tiễn Dư ở lầu ba, con nhanh lên đó chọn một phòng của mình đi, bác sẽ cho người trang trí cho con."
Đường Tuế gật gật đầu.
Vừa mới chuẩn bị chọn lại bị bác Tần kéo lại.
"Ôi chao, xem cái đầu bác này, rốt cuộc là nghĩ linh tinh cái gì chứ?"
Bác Tần vỗ nhẹ đầu của mình một cái, rồi lập tức cười ha ha vài tiếng, lúc này mới kéo tay của Đường Tuế đưa cô tới thẳng phòng của Tần Tiễn Dư.
"Con xem xem, con thích màu sắc với phong cách thế nào, bác tìm người đến trang trí."
"Bác, thay đổi màu sắc trong phòng anh ấy, liệu anh ấy có tức giận không?"
"Bác cảm thấy không đâu."
Bác Tần bất đắc dĩ lắc đầu.
Ôi dào, đứa bé này, đều là người ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.
Dù sao theo cái nhìn của bà, bà cảm nhận được thằng nhóc thối kia thực sự rất thích Đường Tuế, cái ánh mắt kia, cũng sắp hóa thành nước rồi.
"Ồ, vậy được ạ."
Đường Tuế gật đầu: "Có điều, bác à, con có thể mượn điện thoại của bác không? Con muốn gọi cho Tần Tiễn Dư để hỏi một câu."
Bác Tần nhìn cô gái nhỏ Đường Tuế này không có chút cậy sủng sinh kiêu nào, trong lòng lại càng thích hơn nữa.
Bà gật đầu.
"Được."
Bà lấy di động ra đưa vào tay Đường Tuế.
Rất nhanh, Đường Tuế đã gọi một cuộc điện thoại.
"Tần Tiễn Dư, em là Đường Tuế đây, em có thể trang trí lại phòng anh không?"
Giọng nói của Đường Tuế mềm mại, Tần Tiễn Dư nghe mà trong lòng cũng mềm thành nước.
Nhất là, trợ lý Phùng đã gửi lại đây mấy đoạn video, đều là video bảo mẫu kia đánh cô, cùng với hình dáng bé nhỏ gầy yếu của cô phải ngủ ở ban công nhỏ, thoạt nhìn cực kì đáng thương.