Đinh, thang máy đã tới nơi.
Lúc Đường Tuế đi ra ngoài, bên ngoài không có âm thanh gì.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, trong lòng hiểu rõ, bây giờ đúng vào thời gian ăn cơm, phòng thư ký bên ngoài không có ai là chuyện bình thường.
Đường Tuế bước tới cửa văn phòng của Cố Đình Uyên, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất nhanh, bên trong truyền đến tiếng nói lạnh lùng.
"Mời vào."
Trang trí trong văn phòng Cố Đình Uyên là màu đen xám đơn điệu, giống như con người anh, vô cùng lạnh lùng, dường như khó có thể gần gũi.
Mặc dù cô đã bước vào, nhưng tầm mắt Cố Đình Uyên dường như vẫn luôn dừng trên tài liệu trước mặt, không ngẩng đầu lên chút nào.
"Anh."
Ngón tay đặt trên tài liệu của Cố Đình Uyên hơi khựng lại.
Trái cổ cũng hơi nhúc nhích, đôi mắt đen thuần như sương đêm nhướng lên nhìn qua chỗ Đường Tuế.
"Ăn cơm thôi, qua bên kia ăn nhé?"
Đường Tuế hơi mỉm cười, nụ cười cũng ngọt ngào.
Cố Đình Uyên nhìn cô, khẽ gật đầu.
"Ừ, được."
Đường Tuế gật đầu, cầm túi giữ nhiệt trong tay, đi tới bàn trà bên cạnh.
Cố Đình Uyên buông tài liệu trong tay xuống, đi qua chỗ Đường Tuế, khóe mắt anh liếc qua, thấy được đôi tay trắng nõn mềm mại đang lấy hộp cơm từ trong túi giữ nhiệt ra.
Những hộp cơm đều có màu macaron, càng tôn lên đôi tay nhỏ nhắn của cô, khiến nó thêm trắng nõn.
Theo cánh tay cô duỗi ra, toàn bộ đường cong cơ thể cô cũng trở nên rõ ràng hơn.
Rõ ràng là một cô gái rất gầy, nhưng đường cong bộ ngực lại cực kỳ hấp dẫn.
Làn da cô trắng nõn nà, giống như trân châu trắng, lộ ra ánh sáng rực rỡ.
"Anh ơi, được rồi, ăn thôi."
Đường Tuế hơi mỉm cười, ngẩng đầu, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hồng hào.
Rõ ràng chỉ là một câu bình thường, nhưng thốt ra từ miệng cô, lai có cảm giác như âm thầm gọi mời.
"Ừ."
Cố Đình Uyên đáp lại, ngồi xuống.
Trong lòng anh hạ quyết tâm, ăn xong bữa cơm này, về sau sẽ không cho Đường Tuế đến nữa.
Tuy anh không thích Cố Đình Tước, thích làm anh ta khó chịu.
Nhưng anh vẫn có điểm dừng.
Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, vừa nhìn là hiểu ngay.
Cố Đình Uyên cầm đũa, gắp một miếng thịt gà lên ăn trước, thịt gà vừa vào miệng, vẻ mặt anh không khỏi ngạc nhiên.
Anh tương đối kén ăn.
Nhưng, thịt gà Đường Tuế làm vô cùng đạt tiêu chuẩn.
Cực kỳ ngon miệng, thịt gà rất tươi.
Ăn ngon.
Còn xen lẫn chút vị cay.
Cố Đình Uyên ăn vài miếng, cơm cũng ăn không ít.
Thật ra lúc ăn cơm, vẻ mặt Cố Đình Uyên khá ngạc nhiên.
Anh vốn cảm thấy, dù có là gạo tốt nhất thì nấu ra cơm cũng đều giống nhau cả.
Nhưng ăn cơm Đường Tuế nấu thì không hẳn vậy.
Cơm dẻo, mềm vừa phải, phối với mấy món ăn này, khiến nó càng ngon hơn.
Đường Tuế ngồi bên cạnh, chống cằm, đôi mắt to ngập nước nhìn Cố Đình Uyên không chớp mắt, đồ ăn cô làm rõ ràng ngon như thế, nhưng Cố Đình Uyên vẫn cực kỳ từ tốn lịch thiệp như cũ.
Chậc, một người ăn cơm cũng có thể đẹp đến vậy sao?