"Bọn nhỏ vẫn chưa dậy đâu."
"Ăn xong rồi lại đi gọi bọn nhỏ dậy."
Vừa nói, Khương Vân Thần vừa đặt một cái thìa vào trong bát của nàng.
"Được."
Đường Tuế ngồi xuống, dùng thìa ăn từng ngụm cháo.
Không biết là do quá đói hay do đồ ăn hắn nấu quá ngon.
"Ngon lắm."
Đường Tuế lau miệng, chậm rãi buông chén nhỏ xuống.
"Cha mẹ lén ăn vụng sau lưng bọn con."
Bỗng nhiên, giọng Đại Bảo và Tiểu Bảo đột nhiên vang lên.
Hai đứa vội vàng chạy đến.
Nhìn thấy Đại Bảo và Tiểu Bảo đã biết tự mặc quần áo, còn chưa kịp vui mừng.
Thì đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của hai đứa con.
"Chúng ta... không phải..."
Vì thế, hai người bọn họ đồng thanh giải thích.
Hôm sau.
Sáng sớm ở nông thôn, không khí vô cùng yên lặng, hơn nữa thôn của bọn họ hẻo lánh hơn những chỗ khác.
Trời vừa sáng không có một bóng người.
Trời sáng dần, người cũng theo đó mà đông hơn một chút.
Đương nhiên, cửa lớn nhà Đường Tuế vẫn chưa được mở ra.
Đúng lúc này, có một bà tử vừa nhìn cách ăn mặc đã biết là giàu có, dẫn theo mấy nha hoàn đi dạo trong thôn, khiến cho người khác chú ý.
Nha hoàn nhỏ có bộ dáng xinh đẹp nhưng răng hơi bị vô, không mất nhiều thời gian đã nói rõ ý định của bọn họ.
Hóa ra bà tử này vốn là người kinh thành, một đường xuống đây để tìm một bé gái dung mạo thanh tú, có khí chất.
Tuy nói là làm tỳ nữ cho nhà giàu, cho dù về sau không gặp vận may lớn, nhưng chắc chắn cũng sẽ hơn những nữ tử ở nông thôn.
Chuyện này dần được mọi người trong thôn lan truyền rộng rãi, chỉ trong chốc lát, nhà có nhiều con gái hoặc nhà không mấy khá giả đều dẫn con gái qua.
Càng khiến cho người ta giật mình là... được trả thẳng hai mươi lăm lượng bạc trắng.
Trời ạ, hai mươi lăm lượng lận đấy.
Dù sao chi phí sinh hoạt của một gia đình bây giờ, nhiều lắm cũng chỉ khoảng ba, năm lượng mà thôi.
Một đứa bé nếu được tuyển trúng, cũng là số mệnh nó tốt.
Bọn họ cũng có thể lấy được hai mươi lăm lượng.
Vì thế, bà tử kia đứng dưới cây hòe già đầu thôn một lúc, một đám người trong thôn đã kéo lại đây.
Có người đến xem náo nhiệt, có người lại mang con gái đến bán.
Chỉ mới một lát mà bà tử đã từ chối con gái của ba hộ gia đình.
Một lát sau, bà Khương cũng kéo Khương Tiểu Muội đi tới.
"Vị thái thái này, bà xem Tiểu Muội của nhà ta thế nào? Nó phù hợp với yêu cầu của bà, lại còn nghe lời nữa, sau khi bà dẫn nó đi cũng không có 'hậu cố chi ưu'."
*hậu cố chi ưu: nỗi lo về sau
Ngay lúc bà Khương vừa dứt lời, đám người xung quanh đã cười vang.
"Bà Khương, nhà bà cũng chỉ có một tú tài mà thôi, bây giờ còn định nói chuyện văn vẻ cơ à?"
"Còn bày đặt không có 'hậu cố chi ưu', chúng ta ở chỗ này vốn là núi cao xa hoàng đế."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Bà Khương nhíu mày, hiếm khi nghe những lời của mấy người xung quanh nói mà không tức giận đánh trả.
"Chỗ nào thì đi chốn ấy, dù người với người giống nhau, nhưng Tiểu Muội nhà ta xinh đẹp, người gặp người thích, có giống dưa vẹo táo nứt nhà các ngươi đâu."
Lời này của Khương Bà Tử lập tức đổi lấy được những ánh mắt không vui.
"Thái thái, bà xem Tiểu Muội nhà chúng ta thế nào?"
Bà Khương trào phúng đám người xung quanh xong, mới bắt đầu cười cười nịnh nọt bà tử.
"Không phải ta mèo khen mèo dài đuôi, nhưng con gái chúng ta yên tĩnh nghe lời, sẽ không giở thói ngang ngược."