"Vẫn còn."
Ngụ ý là còn muốn nàng thổi tiếp.
"Đã ổn chưa?"
Đường Tuế lại hỏi một câu.
"Ổn rồi."
Khương Vân Thần thấy đủ rồi thì dừng lại.
Tuy nói vậy, nhưng trong lòng Đường Tuế vẫn có chút bất an.
"Nếu không đau nữa, vậy xử lý tốt chuyện của Tiểu Muội đi, chàng ra ngoài trước đi, mẹ con ta sẽ chờ chàng về ăn cơm chiều."
Đường Tuế ngửa đầu, ngón tay cũng khẽ túm lấy quần áo của Khương Vân Thần.
Khương Vân Thần buồn cười nhìn vẻ mặt rối rắm của nàng.
Nhưng mà nàng như vậy...
"Nàng làm thế, rốt cuộc là muốn ta đi hay muốn giữ ta lại?"
Nghe thấy câu hỏi này của Khương Vân Thần, Đường Tuế vội buông lỏng tay ra.
"Chàng đi đi."
Nói xong, cơ thể nàng cũng lui về phía sau vài bước.
Sợ Khương Vân Thần sẽ lãng phí thời gian, làm chậm trễ chuyện quan trọng.
Tránh cho ảnh hưởng đến Tiểu Muội.
"Được."
Khương Vân Thần gật đầu, lúc nhìn Đường Tuế, cặp lông mày còn mang theo một tia dịu dàng.
Nàng đối xử với Tiểu Muội tốt như vậy, người không biết còn tưởng rằng Tiểu Muội là muội muội ruột của nàng.
"Ta đi trước đây."
Khương Vân Thần xoa đầu Đường Tuế rồi xoay người lập tức rời đi.
Mãi cho đến khi bóng dáng Khương Vân Thần biến mất, Đường Tuế mới quay người đi vào nhà.
Lúc vào trong phòng thì thấy hai đứa con xiêu xiêu vẹo vẹo nằm trên giường ngủ mất rồi.
Đường Tuế vội vàng đi qua, thuần thục cởi áo khoác của hai đứa bé, rồi đắp chăn lên cho chúng.
Nhìn thấy hai đứa con ngủ say sưa, Đường Tuế cũng không kiềm chế được mà ngáp một cái.
Tuy rằng bây giờ trong lòng nàng vô cùng lo lắng, nhưng nàng ngồi một chỗ chờ cũng đâu có tác dụng gì.
Huống chi, nàng cũng tin tưởng Khương Vân Thần thật sự có thể làm tốt.
Nghĩ thế, Đường Tuế lại ngáp một cái, vội vàng lên giường, ôm hai đứa bé giống như búp bê sữa, ngửi mùi sữa trên người hai đứa.
Chưa được một lát đã chìm vào giấc ngủ.
Còn ngủ rất say.
Đợi cho đến lúc tỉnh giấc thì trời đã tối rồi.
Đường Tuế vội vàng rời giường đi ra ngoài, đã thấy trong phòng bếp có ánh lửa, rõ ràng là Khương Vân Thần đã quay lại.
"Đã xử lý xong rồi sao?"
Đường Tuế vội vàng chạy vọt qua, vươn tay ra kéo lấy tay của Khương Vân Thần.
"Ừm, hoàn toàn không có vấn đề gì nữa, nàng có thể yên tâm rồi."
Nhận được câu trả lời của Khương Vân Thần, tảng đá trong lòng Đường Tuế lúc này mới được thả xuống.
Thật là tốt quá.
"Vậy khi nào thì có thể?"
Đường Tuế lại hỏi thêm một câu.
"Tầm sang mai sẽ đi. Chờ đến khi chúng ta lên đến thị trấn, có lẽ Tiểu Muội đã dọn dẹp nhà cửa cho chúng ta xong rồi."
Khương Vân Thần nói xong, cầm một khúc củi cuối cùng ném vào trong bếp lò.
"Tốt quá rồi."
Đường Tuế gật đầu.
Đường Tuế dùng tay che bụng mình lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên trong chớp mắt.
"Ta đã nấu cơm tối xong rồi, nàng đi gọi bọn nhỏ ra ăn cơm đi."
Khương Vân Thần không nấu mấy món quá phức tạp, cho nên chỉ làm một đĩa thịt xào dưa chua.
Vừa mở nắp rồi ra thì mùi hương đã bay tới.
Đường Tuế hít một hơi thật sâu.
"Ta muốn ăn."
Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, nàng liếm môi.
"Vậy nàng nếm thử trước đi."
Khương Vân Thần không nói hai lời, múc cho nàng một chén cháo trước.
Nhét vào tay Đường Tuế.
"Nhưng mà..." Ánh mắt của Đường Tuế dừng ở căn phòng bên cạnh.