[Tao chỉ đang thắc mắc là… zombie có thể dựng lều được không?][Pupa:.....]
[Mày chắc chắn cũng tò mò mà, phải không…? hehe]
Pupa vẫn duy trì sự im lặng và rồi biến mất. Nó đi tìm chủ nhân để hỏi về bối cảnh thế giới và kiểm tra vấn đề “quan trọng” này.
Vân Ngọc cùng đoàn đội trở lại thành phố. Mạt thế đã xảy ra mười năm rồi. Lúc đầu, nó chỉ như một loại virus sẽ lây lan trong không khí. Virus khiến thân thể của những người bị nhiễm phân hủy nhanh vô cùng, sau đó sẽ nôn mửa, cuối cùng là co giật cực độ cho đến khi cơ thể của họ vặn vẹo và biến thành hình dạng khủng khiếp. Tại thời điểm đó, họ… đã chết rồi.
Khi tỉnh lại một lần nữa từ cái chết, họ sẽ trở thành một thây ma, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng hai ngày.
Nguyên nhân xuất hiện virus đến giờ vẫn chưa thể tìm ra, nhưng một số nhà khoa học đã đưa ra giả thuyết rằng một quốc gia đã bí mật phát triển loại virus này như một thứ vũ khí hạng nặng, và nó bị rò rỉ, gây ra một đợt bùng phát lớn cho tất cả các nước. Chỉ trong vòng hai năm, cả thế giới đã bị lây nhiễm căn bệnh khủng khiếp này.
(GinGin: đặt trong tình hình hiện tại thì, giống ha mọi người?)
Những người có hệ thống miễn dịch tốt hơn sẽ sống sót, một số thậm chí bất đầu phát triển khả năng mới khi gen của họ bị đột biến. Trong khi những người kém may mắn đã biến thành thây ma.. Virus có thể lây nhiễm sang cả động vật, vì vậy, chẳng có sinh vật nào có thể trốn thoát.
Vân Ngọc thở dài khi đọc bối cảnh thế giới. Đã hơn mười năm kể từ ngày bắt đầu mạt thế, rất nhiều công nghệ được kết hợp cải tiến để xây dựng một cuộc sống mới cho những người đang sống. Mặc dù số lượng những người sống sót ít hơn nhiều so với số lượng thây ma.
Nhưng bản năng của con người vẫn là chăm sóc và tồn tại.
Sau khi họ đến thành phố Duran, Vân Ngọc vô cùng thích thú. Đây là một thành phố rộng lớn được bao quanh bởi bức tường thép Công nghệ đã được xây dựng với sự hỗ trợ của hạt kết tinh. Một vài hạt kết tinh có nguồn dinh dưỡng dồi dào cho cây cối, một vài hạt lại chứa năng lượng điện vô cùng lớn, một số thậm chí còn có thể được dùng như nhiên liệu cho các phương tiện xe cộ.
Nhưng, dấu vết của sự ảm đạm vẫn còn đó. Những người nghèo vẫn tồn tại, đó là những người không có năng lực gì cả, họ sống sót nhưng không có bất cứ thứ gì đáng giá để cống hiến. Và những người giàu có là những người có sức mạnh khả năng đáng kinh ngạc hoặc có nhiều mối quan hệ.
Người đứng đầu chính là Nhu Lan. Cậu là con trai của một bộ trưởng cấp cao trước khi ngày tận thế bắt đầu, và với việc cậu sống sót và phát triển năng lực mạnh mẽ, chức danh Chủ tịch thành phố đã thuộc về cậu.
Vân Ngọc bước xuống xe và vững vàng bước từng bước tới văn phòng của mình trên tầng cao nhất của Tháp Duran dành cho những nhà lãnh đạo. Bích Hà vẫn đang theo sau cậu và cất lời, “Chủ tịch, ngài cần đi kiểm tra các tân binh, xem ra đợt này có rất nhiều người có năng lực mạnh mẽ.”
Nhu Lan liếc nhìn Bích Hà đang đọc báo cáo. Cậu trai trẻ này thực sự rất thu hút, đặc biệt với cặp kính không gọng mà cậu ta đang đeo. Bích Hà hơi đỏ mặt khi Chủ tịch nhìn mình chằm chằm, Bích Hà thực sự rất thích Nhu Lan.
[À, Nhu Lan có bao giờ quan tâm đến Bích Hà hay bất cứ ai không?]
[Pupa: Không, Nhu Lan lẽ ra đã chết vì kiệt sức sau quá nhiều lần sử dụng sức mạnh của mình. Cậu ta đã chết trong đơn độc, không người yêu, nhưng được nhớ đến như một anh hùng trong thế giới trước.]
[Tao bắt đầu tự hỏi, liệu việc lạm dụng sức mạnh của Nhu Lan có khiến cậu ta không thể “dựng lều” hay không, có lẽ đó là lý do cậu ta chẳng có tí hứng thú nào cả…]
[Pupa: Có chuyện gì với cậu và việc dựng lều vậy, việc đó thực sự hấp dẫn cậu như vậy à?]
[Điều gì sẽ xảy ra nếu một người đàn ông không thể dựng lều chứ..]
Vân Ngọc hắng giọng và gật đầu với Bích Hà, “Đi kiểm tra bây giờ luôn.”
Vân Ngọc và Bích Hà tới nơi tập kết của các tân binh để kiểm tra năng lực của từng người.
Có khoảng 50 người có năng lực riêng biệt trong lần đợt tuyển tân binh này. Họ không có nhiều kĩ năng, nhưng với sức mạnh của mình, họ có thể sống sót và bảo vệ căn cứ, đồng thời chiến đấu với những thây ma mạnh để tìm những hạt kết tinh tốt hơn và có nhiều tài nguyên hơn.
Nhu Lan quét mắt một lượt, rồi cậu mở lời, “Cho tôi xem năng lực của các cậu.”
Từng người một đi lên thể hiện năng lực riêng của mình. Lửa, băng, bay, mình đồng da sắt và rất nhiều nữa. Cậu đánh giá và xếp khu cho họ dựa vào từng năng lực, cho đến khi còn một người cuối cùng. Ngạc nhiên là anh ta có cùng chiều cao với Nhu Lan, điều đó khiến anh ta nổi bật trong đám người.
Người đó cúi đầu trước Nhu Lan và nói, “Hân hạnh được gặp chủ tịch Nhu, tôi là Khải, 22 tuổi, xin hãy kiểm tra năng lực của tôi.”
“Kiểm tra năng lực của cậu?”, Vân Ngọc hỏi, “Cậu muốn tôi làm gì?”
“Tấn công tôi,” Người đó trả lời ngắn gọn, không có chút sợ hãi nào trên khuôn mặt ấy. Mọi người đổ dồn ánh mắt khi nghe được lời yêu cầu của người con trai này, bởi vì năng lực ánh sáng của Chủ tịch Nhu thật sự vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần một lần tấn công có thể hạ gục bất cứ ai.
“Cậu có thể chết đấy.” Vân Ngọc cảnh báo. Cậu biết năng lực của cậu thực sự có thể hoàn toàn gϊếŧ chết ai đó chỉ cần một lần tấn công. Nhưng người này có vẻ không hề sợ hãi, rồi anh ta đáp lời, “Năng lực của tôi là chuyển hóa tấn công,” Anh ta nói nhẹ nhàng, “Tôi chắc chắn 100% rằng tấn công của chủ tịch Nhu sẽ không thể hạ gục tôi.”
Vân Ngọc nhìn chằm chằm con người này. Với sự tự tin như thế, người này chắc chắn có năng lực thực sự, “Được thôi, tôi sẽ làm, ngay bây giờ.”
“C-Chủ tịch–” Bích Hà cố gắng ngăn cản cậu, bởi vì sẽ xảy ra vấn đề lớn nếu Chủ tịch Nhu lại gϊếŧ chết một tân binh. Nhưng Chủ tịch Nhu chỉ trả lời với, “Tôi sẽ dùng ít năng lực nhất có thể, chuẩn bị năng lực chữa lành của cậu đi, phòng trường hợp cậu ta bị thương.”
Vân Ngọc chỉ ngón tay nhỏ nhắn của mình vào Khải, chậm rãi, nguồn sáng xuất hiện, trong một giây ngắn ngủi, một tia laze siêu nhỏ bắn thẳng về Khải.
Đôi mắt Khải không rời khỏi tia laze đó một giây nào, anh ta chỉ ngón tay chống lại tia laze, như những gì Chủ tịch Nhu đã làm.
Mọi người đều chờ đợi khoảnh khắc tia laze xuyên qua trái tim của anh ta, nhưng họ đã vô cùng sững sờ khi tia laze đột ngột dừng lại trước mặt Khải. Ngón tay út của Khai khẽ lắc, điều này khiến Khải cũng trở nên sửng sốt, nhưng ngay sau đó, anh ta nhắm vào cánh cửa kim loại gần đó.
Tia laze của chủ tịch Nhu đã được chuyển hướng thành công tới cánh cửa kim loại, và nó xuyên qua đó dễ dàng, điều này chứng tỏ rằng một phần nhỏ sức mạnh của Chủ tịch Nhu vẫn được coi là cực kỳ mạnh đối với những người sử dụng năng lực.
Khải nhếch mép chế nhạo Nhu Lan, và sau đó anh ta liếc nhìn Bích Hà, người cũng đang bị sốc trước sức mạnh của anh. Khải mỉm cười dịu dàng với Bích Hà và nói, “Phó chủ tịch Bích quả thực đẹp như những gì họ nói.”
Vân Ngọc liếc nhìn Bích Hà, rồi lại nhìn Khải. Cậu hỏi hệ thống:
[Đó là Lĩnh Khải, đế vương Zombie, phải không?]
[Pupa: Đúng vậy, anh ta cũng xâm nhập vào thành phố bằng cách đóng giả thành một tân binh như thế này trong thế giới nguyên bản. Anh ta là thây ma duy nhất có chức năng bộ não giống hệt một người đàn ông bình thường. Nhưng anh ta cũng có những đột biến trên cơ thể, năng lực thực sự của anh ta là có thể sử dụng tất cả các khả năng đột biến và thành thạo tất cả chúng vô cùng hiệu quả.]
[Pupa, Breakmeter và Fatemeter của anh ta thế nào rồi?]
[Pupa: Breakmeter 15%... Fatemeter - 10%]