Chủ tịch Nhu, ngài không sao chứ?” Vân Ngọc mở mắt. Xung quanh cậu là một vài người đàn ông trẻ, khí phách chạc tuổi cậu. Cậu chớp chớp mắt vài lần, trong tầm mắt cậu xuất hiện khuôn mặt khôi ngô, dịu dàng, đang mở rộng bàn tay truyền cho cậu một nguồn ánh sáng. Luồng ánh sáng mơn man khuôn mặt cậu, xoa dịu nỗi đau từng cơn từ trong thân thể này.Thân thể hiện tại của cậu thực sự vô cùng nhức nhối, làm sao có thể diễn tả hết bằng lời… Có lẽ cũng giống như lần cậu cố gắng tập gym, chỉ vì ngưỡng mộ cơ bụng sáu múi của Hàn Diệp, để rồi thân thể phải gánh chịu sự co rút kinh khủng. Cậu đã phải nằm liệt giường ba ngày liền.
Cậu đã phải gọi cấp cứu tới tận nhà, khi bác sĩ hỏi nguyên nhân, cậu chỉ ngậm ngùi nói vì cậu muốn cơ bụng sáu múi.
Vân Ngọc ngước nhìn khuôn mặt dịu dàng điển trai trước mặt, rồi cậu nhìn xung quanh để đánh giá những người con trai xung quanh mình.
[Được vây quanh bởi biết bao mỹ nam thế này, tao đang ở trên thiên đường sao?]
[Pupa: Tôi sẽ ngạc nhiên lắm đấy nếu cậu được lên thiên đường.]
[Thế hiện tại, tao đang ở đâu thế?]
[Pupa: Mạt thế, thân phận của cậu là Nhu Lan, chủ tịch của trụ sở lớn nhất vùng này. Cậu là một người có sức mạnh vô cùng lớn, tuy nhiên, dựa trên những thông tin mà tôi có được, đáng lẽ ra cậu phải là người hệ băng. Nhưng nó đột nhiên thay đổi thành… hệ sét.]
[Ồ, tao giờ là người có năng lực mạnh mẽ thế sao? Mày không lừa tao nữa đấy chứ?] Vân Ngọc hỏi với sự nghi ngờ sâu sắc. Cái thứ hệ thống u ám chết tiệt này thường xuyên đặt cậu vào tình thế bất lợi, như những gì đã xảy ra với Công tước Damien - một ma cà rồng không thể bại lộ thân phận, và Lý Vân Ngọc - đứa trẻ mồ côi.
[Pupa: Tôi muốn lắm chứ… nhưng tôi không nghĩ là tôi có cơ hội làm điều đó trong thế giới này.]
[...Nghĩa là mày cũng đã dự định chơi đểu tao đúng không?]
[Pupa: Đúng vậy.]
[Mày có thể nói không mà, ít nhất lần này.]
Vân Ngọc đọc thiết lập nhân vật của Nhu Lan, và chú ý rằng vị chủ tịch này là người đàn ông cứng nhắc, vô cảm, kỹ tính và không bao giờ suy nghĩ đến chuyện hẹn hò, dù là đàn ông hay phụ nữ. Vì cậu ta còn mải bận bảo vệ khu định cư.
[....Vậy là, tao không thể hẹn hò với bất cứ ai trong thế giới này? Dù chỉ một lần?]
[Pupa: Đúng vậy, một khi cậu chính thức hẹn hò với ai, chúng ta sẽ bị đá ngay ra khỏi thế giới và bắt buộc phải khởi động lại đấy.]
[Vậy mà tao đã vừa nghĩ rằng mày sẽ dễ dãi với tao một lần.]
[Pupa: Tôi đâu có làm khó cậu đâu. Cậu rõ ràng là một người chưa từng hẹn hò, một cẩu độc thân chính hiệu ở thế giới thực mà. Chẳng có gì thay đổi ở thế giới này cả.]
[Chúa phù hộ, hãy để tao được tung bay tại đây đi mà!!!]
Trong khi Vân Ngọc và Pupa còn mải đấu khẩu nhau, người đàn ông đẹp trai vừa truyền luồng ánh sáng cho cậu cất tiếng hỏi, “ Chủ tịch Nhu, nếu ngài vẫn cảm thấy không khỏe, chúng ta nên trở về căn cứ ngay.]
Vân Ngọc lắc đầu. cậu đang gối lên đùi người đàn ông này, nên mái tóc cọ loạn trên đùi anh thật thoải mái.
[Yah, cảm giác này thật tuyệt!!!]
[Pupa: Dậy đi, đồ biếи ŧɦái!]
Vân Ngọc tựa người dậy và húng hắng ho vài tiếng. Cậu sửa lại tư thế ngồi và quét mắt nhìn xung quanh. Cậu đang ở trên một cánh đồng rộng lớn, với ngàn con zombie đang nhăm nhe tiến tới. Nhưng một lượng người trẻ tuổi đang cố gắng ghìm chân chúng lại hết mức có thể, bởi vì họ đang đợi chủ tịch Nhu tỉnh lại sau khi phục hồi thân thể.
Vân Ngọc ra lệnh, “Tất cả, lùi lại!”
Đám người trẻ tuổi nghe được lệnh của vị chủ tịch quay lại nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc. Họ rút lui ngay lập tức và trở về đứng sau chủ tịch Nhu, sẵn sàng hỗ trợ cậu.
Đám zombie cũng như nhận được tín hiệu mà đổ ào về phía Vân Ngọc, người đang đứng một mình trơ trọi trên cánh đồng rộng lớn. Vân Ngọc chuẩn bị tinh thần, cậu đứng thẳng lưng, như một cây tùng hiên ngang trong gió. Rồi cậu in ngón trỏ và ngón giữa lên trên trán.
Dần dần, những tia sáng bừng hiện. Những đường gân trên trán cậu phồng ra, cậu hít một hơi thật sâu và biến những tia sáng tụ thành một quả cầu điện xoay tròn trên ngón tay.
Vân Ngọc quan sát đám zombie đang tiến lại gần, sau đó liếc nhìn mặt đất dưới chân bọn chúng, hít sâu và chỉ tay vào mặt đất nơi có đám zombie.
“Pháo chùm đặc biệt!” Quả cầu điện trên tay Vân Ngọc tức thì biến thành một chùm tia laze bắn thẳng xuống đất giữa đám thây ma và….
BÙM!!
Mặt đất nổ tung và các thây ma bị tiêu diệt trực tiếp. Sau tiếng nổ kinh hoàng, những người đứng phía sau Vân Ngọc sững sờ nhìn Vân Ngọc với ánh mắt ngưỡng mộ.
“Đi thu thập bộ não của chúng.”
Đám người vội vã chạy đi trích xuất bộ não kết tinh của các thây ma.
Trong thế giới này, tất cả các thây ma đều có giá trị riêng. Sau khi biến thành thây ma, não của họ sẽ co lại và kết tinh thành một hạt nhỏ bên trong hộp sọ. Những hạt kết tinh này được coi như một loại tiền tệ trong mọi khu định cư.
Vì hạt kết tinh này có rất nhiều công dụng, nó có thể được sử dụng như một nhiên liệu để thắp sáng điện dưới sự hỗ trợ của công nghệ mới, nó có thể được dùng như một loại phân bón cho cây cối, và trong một vài trường hợp, nó còn được sử dụng như thứ trang sức đắt giá.
Trong khi mọi người đang trích xuất hạt kết tinh, mỹ nam dịu dàng đã đỡ cậu trước đó cất tiếng hỏi cậu, “Đó là kỹ năng mới của ngài sao, chủ tịch?”
Vân Ngọc liếc mắt nhìn người chỉ đến vai cậu. Nhu Lan cao hẳn 1m87. Cậu ta là một người vừa cao ráo, vừa mạnh mẽ lại khôi ngô thành thục. Vì vậy nên mọi người đều trở nên nhỏ bé trong mắt cậu, bao gồm cả người con trai khoảng chừng 1m80 này.
“Đúng vậy, đó là kỹ năng mới tôi đã tự phát triển.”
[Pupa: Kỹ năng đó xuất phát từ một bộ anime rất nổi tiếng trong thế giới của cậu. Cậu vừa thực hiện một hành vi đạo nhái vô liêm sỉ đó.đó.đó]
[T-Thì, họ có biết bộ anime đó đâu? Để yên cho tao tỏa sáng một lúc coi.]
“Chủ tịch Nhu thật là vô cùng tài năng, ngài có thể loại bỏ hàng ngàn zombie chỉ trong một lần tấn công.” Người đó nói. Đôi má cậu ta bắt đầu trở nên đỏ bừng, và cậu ta nói, “Tôi ngưỡng mộ ngài rất nhiều.”
Vân Ngọc im lặng và chỉ đáp lại bằng tiếng “Hừm” trầm thấp.
[Chà chà, cậu trai này đẹp trai thật đấy. Cậu ta còn có khí chất dịu dàng, nhẹ nhàng nữa. Chắc chắn cậu ta là chủ nhân của thế giới này! Nói cho tao biết đi, đó có phải là chủ nhân của thế giới này không?]
[Pupa: cậu ta là Bích Hà, 20 tuổi, và năng lực của cậu ta là ánh sáng chữa lành. Cậu ta đồng thời là Phó chủ tịch và trợ lý của cậu. Nhưng cậu ta không phải là chủ nhân của thế giới. Thay vào đó, cậu ta là người trong lòng của chủ nhân thế giới đấy!]
[...Nếu ái đó đẹp trai như cậu ta còn không phải là chủ nhân của thế giới, thì ai chứ?]
[Pupa: Chủ nhân thật sự của thế giới này chính là Lĩnh Khải , đế vương zombie.]
[Một zombie???]
[Pupa: Đúng vậy, một zombie chính hiệu.]
[...Anh ta có thể dựng lên không?]
[Pupa: Hả??]
[Tao chỉ đang thắc mắc là… zombie có thể dựng lều được không?]