Vu Cận cũng không ngờ lời nói của mình bị hoàng đế coi như gió thoảng qua tai. Đến giờ thượng triều tất cả mọi người đã đông đủ tại chính điện mà hoàng đế đến cả bóng cũng không thấy. Tổng quản thái giám từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào nói nhỏ bên tai Vu Cận.
Không biết Vu Cận đã nghe được gì nhưng hắn cực kỳ tức giận trực tiếp phất tay áo rồi đi thẳng ra bên ngoài hướng về Dưỡng Tâm điện.
Trong khi trong hoàng cung gà bay chó sủa thì nhân vật chính lại đứng ở ngoài cổng núi Côn Luân. Bóng người thanh mảnh cùng với y phục đen tuyền được thêu hoa văn rồng vô cùng tinh xảo và tỉ mỉ. Cô phe phẩy quạt trước ngực rồi nhìn lên tấm bảng Côn Luân Sơn treo trước cổng với nụ cười quỷ dị. Thấy không? Khi cô muốn thì hoàng cung cũng không giữ được cô. Vu Cận dám hăm dọa cô sao? Hắn nghĩ mình đủ trình sao.
Ưng Thừa Tướng cũng cảm thấy bất lực với ký chủ nhà nó. Thật không thể nào điều khiển nổi con người thất thường này. Chủ nhân của nó có phải đánh giá quá cao mức độ nghe lời của Thẩm Miên ở trong game rồi hay không. Nó thật nghi ngờ và cũng thật cạn lời.
Cô vừa phe phẩy chiếc quạt trong tay vừa ung dung bước vào trong như chốn không người. Chỉ là sau đó cô liền bị đệ tử của Côn Luân chặn lại.
"Xin hỏi ngài là ai? Tại sao lại bước vào thánh địa Côn Luân?"
Thầm Miên không để lời của họ vào tai mà bước thẳng vào trong khiến đệ tử trong núi trở nên náo động mà trực tiếp rút kiếm ra hướng về phía cô, những đệ tử khác cũng nhanh chóng chạy tới xem cô là đối tượng đột nhập.
A Nhược Lan vừa về núi còn đang nghỉ ngơi cũng bị báo động mà chạy ra bên ngoài. Đến khi cô nhìn đối tượng đứng giữa hàng trăm mũi kiếm liền cảm thấy cạn lời. Thật ra thì cô không biết chính xác là vui hay buồn nữa nhưng sự xuất hiện bất ngờ của hoàng đế biểu ca ở sư môn của mình.
Cô nhanh chóng thu kiếm vào bao rồi tiến lên phía trước hành lễ.
"Hoàng thượng vạn tuể."
Những đệ tử có mặt ở đó bắt đầu ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ gần như chưa từng nhìn qua dung mạo của thiên tử nên chưa chắc được lời của A Nhược Lan có đúng hay không. Cho đến khi các vị trưởng lão và người đứng đẩu của núi Côn Luân chạy ra bắt đầu hành lễ.
Khung cảnh từ náo loạn đến hành tráng. Có lẽ họ không ngờ đến chân mệnh thiên tử lại có thể đích thân đến núi của họ mà không hề có thông cáo gì từ phía triều đình.
Thẩm Miên chậc lưỡi đầy cảm thán. Làm hoàng đế cũng thật quá sức nổi bật đi đâu cũng được hành lễ. Nhưng đối với đãi ngộ này cô cũng rất hưởng thụ.
"Đứng lên hết đi." Cô phất tay ra lệnh cho bọn họ. Nếu để bọn họ quỳ mãi thì biểu muội của cô cũng phải quỳ theo bọn họ hay sao. Cô rất không nỡ đó.
Cô bước đến nhẹ nhàng nắm tay vô cùng bình tĩnh nói với chưởng môn núi Côn Luân.
"Trẫm dắt người của trẫm đi đây."
Chưởng môn tất nhiên không thể phản đối. Huống hồ hoàng đế không phải hỏi ý ông ta mà rõ ràng chỉ thông báo cho ông ta biết.
Nhìn đệ tử của mình bị dắt đi mà ông ta đến quyền phản đối cũng không có đối với chưởng môn như ông ta thật sự có chút ấm ức không nói nên lời.
Chỉ là đứng trước dung nhan của vị hoàng đế trẻ ông ta lại không ngờ lại có uy nghi đến như vậy. Cái này rõ ràng là người sinh ra đã là chân mệnh thiên tử. Hoàng đế đứng trên đầu thiên hạ thì làm sao có thể như lời đồn là một hoàng đế bù nhìn chứ.
A Nhược Lan ngơ ngác bị biểu ca của mình mang đi. Mà cái cô cảm thấy bất ngờ nhất chính là không phải đi dạo mà là một đường cưỡi ngựa về kinh thành còn phi ngựa vào thẳng hoàng cung. Cô vẫn còn nhớ rõ lúc đó cô ngồi trong lòng hoàng đế biểu ca, hai người cùng cưỡi trên lưng một con hắc mã chạy vào hoàng cung. Hắc mã đi đến chỗ nào trong hoàng cung mọi người đều quỳ xuống hành lễ. Cô tuy là công chúa nhưng từ nhỏ đã ở núi Côn Luân đối với hoàng cung và những quy tắc bên trong hoàn toàn khiến cô cảm thấy lạ lẩm. Còn đối với những chuyện đã thấy qua cô chỉ có thể dùng hai từ hoành tráng để miêu tả.
"Thấy sao? Nơi này so với Côn Luân?"
A Nhược Lan nghe hỏi liền quay lại nhìn người đang ôm mình trên ngựa rồi lại nhìn hoàng cung xa hoa, tráng lệ.
Nói thật cô vẫn thích Côn Luân bốn mùa yên bình hơn. Nơi này cho cô cảm giác vừa gò bó lại ngột ngạt.
"Hoàng thượng, câu này hơi khó chọn." Thật ra là cô không dám nói thật lòng
Thẩm Miên bật cười rồi nhanh chóng tung người nhảy xuống ngựa rồi cẩn thận đỡ A Nhược Lan xuống.
"Không sao, xong việc trẫm sẽ đưa nàng đi ngao du thiên hạ."
A Nhược Lan có lẽ không hiểu được dụng ý của câu này nhưng sau này chắc chắn cô sẽ hiểu.
Chỉ là hai người chưa tình tứ được bao lâu thì Vu Cận đã chạy tới với bộ dạng đầy tức giận. Với bộ dạng này của hắn thì ai nghĩ hắn là nam phụ có thể đối đầu với nam chính một mất một còn cơ chứ. Phải nói nhìn bộ dạng của hắn hiện tại giống cánh tay đắc lực của nam phụ hơn.
"Thương Hoằng Vĩnh, ngươi muốn chết." Vu Cận trực tiếp gầm lên.
Thẩm Miên mặt không biến sắc nhìn hắn rồi cười vô cùng gợn đòn.
"Trẫm làm sao muốn chết được chứ?"