Vu Cận đứng bên cạnh cũng bật cười. Thấy hẳn cười những thuộc hạ xung quanh cũng không che giấu nữa mà bắt đầu cười đến run người.
Hoắc Diêm sắc mặt tối đen. Hắn chưa bao giờ thấy ai không có mặt mũi như vậy. Nhưng hắn hiểu rõ hắn không thể nói chuyện một cách bình thường với vị hoàng đế này. Còn Vu Cận hắn ta không phải mới chính là người nắm quyền Hạ Quốc hay sao. Sao có vẻ như tên hoàng đế này mới là người nắm quyền thực thụ.
"Ái khanh à, nhớ xử lý cho tốt đừng để trắm còn thấy phiền lòng đó." Thẩm Miên chỉ muốn gây chuyện chứ làm gì muốn dọn dẹp. Cô nhanh chóng nắm tay A Nhược Lan rời đi để lại Vu Cận ở đó ngơ ngác hết một lúc.
Vu Cận nhìn Thẩm Miên mang mĩ nhân đi liền tức đến muốn phun máu. Hắn chưa thấy tên nào như vậy. Cũng chưa thấy tên nào vô trách nhiệm như vậy.
Nhưng mà Thầm Miên có ôm mỹ nhân rời đi cũng không tự do như lúc chưa có mấy cái đuôi đi theo được. Hiện tại sự tự do của cô đã hoàn toàn bị khổng chế bởi những tên ngự lầm quần.
Cô nhìn mấy cái đuôi đi theo phía sau liền lạnh mặt.
"Các người còn đi theo trẫm liền chém đầu hết."
A Nhược Lan nghe xong liền phì cười.
"Các người cứ lui đi, hoàng để biểu ca đã có ta bảo vệ."
Thật sự thì cô cũng không tự tin được bản thân mình có thể bảo vệ được hoàng đế biểu ca không nha. Với võ công của hai người nếu phải mang ra so sánh chỉ sợ hoàng đế biểu ca mới là người bảo vệ cô. Cô chưa bao giờ cảm thấy tự ti như vậy.
"Nàng còn gọi ta là biểu ca thì đừng trách."
Mỗi lần nghe A Nhược Lan dùng khuôn mặt của Hạ Vận Cẩm gọi cô là biểu ca nay, biểu ca nọ là cô lại sùng máu.
Đúng là đáng chết. Xuyên thành ai không được, lại phải xuyên thành chị em với Hạ Vận Cẩm cơ chứ.
"Biểu ca không vui?" A Nhược Lan nhíu mày tỏ ra vô cùng oan ức. Cô có làm gì sai đâu mà hoàng đế biểu ca lại không vui cơ chứ. Còn tỏ ra hung dữ với cô.
"Sau này, Nhược Lan sẽ chỉ ý không gọi bệ hạ là biểu ca nữa."
Thẩm Miên nhìn A Nhược Lan như sắp bị cô dọa cho bật khóc liền luốn cuốn. Cô có làm gì đâu chứ. Cô ấy khóc cái gì.
Ung Thừa Tướng. Tất cả tại cái hệ thống vô dụng đó không giúp ích được gì còn gây thêm phiền phức cho cô.
Ung Thừa Tương nghe được suy nghĩ của Thẩm Miên liền tỏ ra vô cùng khinh bỉ. Ai kêu ký chủ ức hiếp nó. Sống tốt với nó một chút thì giờ đâu phải khổ.
Cái này gọi là gieo nhân nào gặt quả nấy.
Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, hai người đi dạo không bao lâu thì những đồng môn của Côn Lôn đã kéo tới muốn mang người về. Chỉ là bọn họ còn khá nề nang người hoàng đế không quyền không thế như cô.
Thẩm Miên những bọn họ hành lễ với mình liền lạnh mặt. Cô quay sang nhìn A Nhược Lan. Thật sự rất muốn bắt cóc rồi nhốt lại nha.
"Các người có muốn vào cung tham quan không?"
Cô đột nhiên có ý tốt muốn mời bọn họ đến nhà mình.
Ung Thừa Tướng bĩu môi. Nó hiểu rõ ký chủ chẳng có ý tốt gì. Rõ ràng đang giăng lưới bắt cá to.
A Nhược Lan nghe xong liền nhanh chóng hành lễ ý muốn từ chối.
"Bệ hạ, e là chuyện này không được, Nhược Lan và các sư huynh, sư tỷ vẫn còn trọng trách trên người cần phải về báo cáo cho sư phụ, không thể ở lại lâu."
Thẩm Miên: ".."
"Lần khác Nhược Lan và các sư huynh, sư tỷ sẽ đến được không ạ?" Cô nhìn thấy hoàng để biểu ca không vui chỉ có thể hẹn ngày khác. Hôm nay trên người bọn họ thật sự có công vụ không thể ở lại càng không thể rong chơi quên việc.
"Được." Thẩm Miên chỉ có thể lạnh mặt chấp nhận. Ai bảo cô ấy là Hạ Vận Cẩm chứ. Chỉ cần thứ Hạ Vận Cẩm muốn cô điều sẽ cho cô ấy.
Với lại chiếu theo sự kiện thì cô ấy sớm muộn cũng xuống núi mà thôi. Hôm nay không được thì hôm khác. Nếu cô
ấy đến không được thì cô sẽ trực tiếp đi tìm. Để xem có gì có thể làm khó được cô.
Thẩm Miên đang nằm trên long sàng rung chân vô cùng thoải mái thì Vu Cận trực tiếp xong vào.
"Thương Hoằng Vĩnh, ngươi cuối cùng muốn gì?"
Chết tiệt. Trốn đi không báo, bỏ về cung không báo làm hắn cứ tưởng tên hoàng đế này bị gì mà tìm đông tìm tây.
Kiếp trước mắng là gà mẹ đúng không.
"Có chân đi thì có chân về, ngươi tìm làm gì?"
Cô nhìn hắn xông vào phòng mình cũng không thấy gì lạ. Dù gì tên thừa tướng này cũng đâu phải kẻ biết điều.
"Sáng ngoan ngoãn mà thượng triều không ta liền giết ngươi." Vu Cận cảm thấy hắn và tên hoàng đế này càng lúc càng không có tiếng nói chung. Ít ra thì trước kia tên hoàng đế Thương Hoằng Vĩnh này rất dễ chịu, cho ăn uống no và mặc ẩm thì kêu hắn làm gì hắn cũng chịu. Còn bây giờ giống y như người khác, toàn chọc hắn phát điên.
"Ngươi tự mặc long bào tự thượng triều đi, nói ta làm gì?" Thầm Miên rất thích chọc tên thừa tướng này xù lông.
Tốt nhất là hắn nên lao vào bóp chết cô thì cô sẽ cho hắn mềm người.
Vu Cận tất nhiên muốn mặc long bào muốn ngồi lên long ủy nhưng hắn không thể. Hắn có huyết mạch thường dân leo lên vị trí thừa tướng đã xem như nghịch thiên. Hiện tại nếu hắn công khai mưu đồ đoạt vị lòng dân sẽ không thuận. Một nước mạnh quân dân phải một lòng nhưng một nước dân muốn làm phản quân sẽ không thể ngồi yên.
"Đừng thách thức ta."