Lúc này, các hoàng tử, Vương gia, phi tử đều đang căng thẳng quỳ thành từng hàng canh ở bên ngoài tẩm điện.
Cửa điện được mở ra, một vị ngự y có mái tóc và chòm râu hoa râm bước ra. Ông ta thở dài, tâm sự nặng nề: “Phụng mệnh Thánh Thượng, tuyên các vị Vương gia vào điện!”
Kim Đản Đản theo mọi người đi vào. Phòng ngủ trang trí rất xa hoa, các cây cột đều được dát vàng, trên bề mặt điêu khắc hoa văn hình rồng.
Ánh mắt của nàng dừng ở trên giường ở phía trước. Lúc này màn giường vàng óng đang được buông xuống, không thấy rõ được tình hình bên trong, nhưng cũng mơ hồ có thể thấy được bóng người đang nằm ở bên đó.
Nàng cụp mắt suy đoán, không phải là Hoàng Thượng nhiễm bệnh sắp chết chứ, muốn chọn một người để truyền ngôi trước khi chết sao.
Nàng thản nhiên đánh giá các vị hoàng tử, suy đoán của mọi người cũng không khác nàng lắm. Tuy trên mặt lo lắng, nhưng khóe miệng bọn họ lại không nhịn được giương lên, trên khuôn mặt ẩn chứa vẻ vui mừng.
Nhưng cũng có số ít Vương gia vẻ mặt tràn ngập lo lắng.
Hoàng Thượng ho khan một trận, giọng nói vô cùng suy yếu, dường như có thể tắt thở bất cứ lúc nào: “Khụ khụ! Trẫm sợ rằng không còn nhiều thời gian nữa. Nếu trẫm đi rồi, huynh đệ các con phải tương thân tương ái, giúp đỡ lẫn nhau!”
“Phụ hoàng…”
“Phụ hoàng…”
…
Trong nháy mắt một đám khóc lớn, phỏng đoán trong lòng mọi người càng thêm chắc chắn. Phụ hoàng không xong rồi, muốn tìm người truyền ngôi.
Thái tử Bạch Cẩm Lam cũng nhìn ra, hắn đứng lên nhìn đám đệ đệ, vỗ ngực nói:
“Các đệ đệ, tuy rằng không lâu trước đây vi huynh đã từng phạm sai lầm, nhưng mà người không phong lưu, uổng thời thiếu niên. Người trẻ tuổi khó tránh khỏi huyết khí phương cương, mong các đệ đệ đề cử vi huynh, vi huynh cảm tạ tại đây!”
Lời này của hắn chọc cho Hoàng Thượng tức giận không ngừng ho khan, tên Thái tử này thật là… Thật là không biết xấu hổ!
Hắn không biết hối cải chút nào, ngược lại còn tệ thêm.
Tuy nhiên trong số đám nhi tử của ông, hoặc là người quá mưu mô, rất ít người nói thật giống Thái Tử như vậy.
Ngược lại lão nhị càng thích hợp làm quân vương hơn.
Hoàng Thượng chống đỡ thân mình muốn ngồi dậy, công công bên cạnh lập tức hiểu ý tiến lên đỡ.
Trong lúc đỡ ông ta, mắt sắc Kim Đản Đản phát hiện sắc mặt của ông ta quả thực không tốt chút nào, rất mệt mỏi.
Nàng cụp mắt: Hoàng Thượng thật sự không xong rồi sao?
Hoàng Thượng đột nhiên hỏi: “Lão nhị, con cảm thấy trong các con ai có tài trị quốc hơn?”
Kim Đản Đản suy tư trong chốc lát, phân tích từng người một:
“Hoàng huynh làm người thành thật (vụng về), Tứ đệ yêu thích tự do (hoa hoa công tử), Ngũ đệ học thức uyên thâm (con mọt sách), Lục đệ tư duy nhanh nhẹn (nghịch ngợm gây sự), Thất đệ từ nhỏ đã là thần đồng, đã gặp qua liền không thể quên…
Mỗi người đều có chỗ hơn người, nhi thần ngu muội, nhất thời cũng không biết ai hơn ai!”
Nàng khen từng người một, không hạ thấp ai, lời nói ra đều là ưu điểm của bọn họ. Nghe được những lời đó, tâm tình của đám Vương gia rất tốt, ai nấy đều ngẩng đầu chờ phụ vương truyền ngôi vị hoàng đế lại cho bọn hắn.
Trong lòng Kim Đản Đản thầm khinh thường, thật quá vô lý.
Đám Vương gia này hoặc là háo sắc hoặc là ham chơi, sống ở hoàng cung vô ưu vô lo. Nàng thật không hiểu những chuyện cung đấu ở trong lịch sử thật sự tồn tại sao?
Bọn hắn từ nhỏ đã ở chỗ này hưởng cẩm y ngọc thực, còn tranh cái ngôi vị hoàng đế này nữa sao?
Cũng chỉ có Thất hoàng tử vừa mới mười lăm tuổi, có bản lĩnh vừa gặp qua là không quên được. Hắn không tham tài háo sắc, ngược lại hiếu học, càng có tài trị quốc hơn.
Chỉ là sau khi bệnh nặng một trận, thân thể của hắn yếu đi rất nhiều, đặc biệt sợ lạnh. Lúc này đến đây hắn còn ôm cái lò sưởi nhưng vẫn lạnh đến run rẩy!
Trong lòng Kim Đản Đản không khỏi tiếc hận, một thiếu niên tốt như vậy lại phải ôm ấm sắc thuốc lớn lên.
Hoàng Thượng lại lên tiếng lần nữa: “Lão nhị, con phân tích các vị huynh đệ như thế, vậy con thì sao?”