Sắc mặt Kim Đản Đản lạnh lùng: “Bổn vương kêu nàng lại đây!”
Khí chất của nàng mạnh mẽ, Lãnh Cô Nguyệt cắn chặt răng, bất đắc dĩ buộc phải đi tới.
Kim Đản Đản duỗi tay kéo lấy ‘nàng’, Lãnh Cô Nguyệt liền ngồi ở trong lòng nàng.
‘Nàng’ muốn giãy giụa, Kim Đản Đản liền duỗi tay ôm eo ‘nàng’ cảnh cáo: “Lãnh mỹ nhân, ở một thời điểm nào đó, nữ nhân càng giãy giụa thì nam nhân sẽ phản ứng càng mạnh. Nàng muốn nếm thử không?”
Kim Đản Đản nói theo những lời trêu chọc trong truyện, nàng rõ ràng cảm nhận được cơ thể mỹ nhân trong lồng ngực cứng đờ lại.
Khuôn mặt nhỏ của Lãnh Cô Nguyệt đỏ lên, bởi vì ‘nàng’ cảm nhận được cái thứ nào đó, đang nóng như bàn ủi dưới chân ‘nàng’.
‘Nàng’ như đứng đống lửa, như ngồi đống than, nhưng lại không dám giãy giụa. ‘Nàng’ sợ phản tác dụng thì không tốt.
Vì thế, ‘nàng’ nhắm mắt lại, nghe âm thanh từng trang giấy một được lật qua.
‘Nàng’ cảm nhận được hơi thở ấm áp của Nhị vương gia đang phả ở trên cổ ‘nàng’, đáng giận hơn chính là tay hắn cứ thế sờ loạn ở trên eo ‘nàng’.
Lãnh Cô Nguyệt tức giận mở to mắt, ngay cả kính ngữ cũng không dùng: “Nhị vương gia, ngài đang làm cái gì?”
Kim Đản Đản nhìn ‘nàng’ nghiêm giọng nói: “Nàng xem trong sách vẽ như vậy, có phải đang trách ta không cởi y phục của nàng, bắt chước không đủ giống hay không?”
Vì thế, móng vuốt bén nhọn của nàng đưa tới, chuẩn bị cởi y phục cho ‘nàng’.
Lãnh Cô Nguyệt cắn răng, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ.
Ánh mắt Kim Đản Đản xẹt qua một tia u ám: “Nàng đây là muốn giết ta sao?”
Ánh mắt Lãnh Cô Nguyệt tràn ngập hận ý nhìn nàng, ‘nàng’ thoát khỏi vòng tay ôm ấp của Kim Đản Đản đứng dậy.
‘Nàng’ cười có chút thê lương, nhắm chủy thủ vào chính mình, gằn từng chữ: “Nhị vương gia, ngài đồng ý với ta sẽ không chạm vào ta, nếu không…”
Kim Đản Đản nhìn chủy thủ đang đặt trên cổ ‘nàng’, nàng muốn giả vờ lạnh lùng thần bí để kéo dài thời gian suy nghĩ đối sách.
Nàng tự hỏi như vậy nửa giây, chủy thủ trên tay Lãnh Cô Nguyệt liền làm bị thương chính cổ của ‘nàng’, máu tươi chảy xuống.
‘Nàng’ lại ép hỏi lần nữa: “Ngài có đồng ý hay không?”
Kim Đản Đản sợ tới mức trong lòng không ngừng run rẩy, nàng lập tức nói: “Đồng ý, đồng ý!”
Trong đầu nàng chợt lóe tia sáng: “Ta đồng ý tối nay sẽ không chạm vào nàng!” Trong lòng bồi thêm một câu: Ngày mai chạm vào, ngày kia chạm vào cũng không sao!
Trong lòng Lãnh Cô Nguyệt thầm thở phào nhẹ nhõm, ‘nàng’ cắm chủy thủ xuống cuốn truyện tranh trên bàn.
Lãnh Cô Nguyệt khinh thường: “Nhị vương gia, ngài vẫn nên xem cuốn sách này một mình đi!”
Dứt lời, ‘nàng’ liền xoay người rời đi.
Kim Đản Đản đau khổ nhìn cuốn sách trên bàn, nàng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Lãnh mỹ nhân, nàng thế mà lại dám phá hủy truyện tranh của ta, nàng xong đời rồi. Nàng chờ sinh nhãi con cho bổn vương đi!
Kim Đản Đản đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt, thụ tinh nhân tạo!
Sau đó khuôn mặt của nàng liền tối sầm lại, vậy không phải nghĩa là nàng phải tự mình tự sướng sao?
Nàng quả thực không nỡ nhìn thẳng cái thứ đó. Hơn nữa cũng không đủ dụng cụ, cũng không thể dùng ống trúc thay thế để làm Mạch mỹ nhân mang thai bảo bảo của nàng được?
Chuyện này thật quá phiền!!!
Kim Đản Đản vô cùng đau đầu, vẫn là xuống tay chuyện khác trước đi. Không chừng qua khoảng thời gian nàng cũng sẽ trở thành bách hợp!
Chuyện về ngôi vị hoàng đế!
Thái tử đã bị phế, chỉ là Hoàng Thượng vẫn không lập trữ quân như cũ, có lẽ là đang suy tính bọn họ!
Nghĩ như vậy, không lâu sau Kim Đản Đản liền chìm vào giấc ngủ.
Khi nàng ngủ say, ước chừng khoảng giờ Sửu ( 1~3 giờ ) toàn bộ hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, bên ngoài là một trận hoảng loạn.
Không lâu sau, liền có người tới trước cửa phủ khẩn cấp tuyên thánh chỉ.
“Bệ hạ có việc gấp tuyên Nhị vương gia vào điện!”
Kim Đản Đản vội vàng phủ thêm áo choàng lông cáo, liền đi đến hoàng cung.