Con ngươi Kim Đản Đản trong veo hiện ra một chút sương mù, trong đầu hiện lên dòng chữ mắng mỏ: Mẹ nó, miếng vải trong miệng tỷ đây là cái trò gì thế?
Dường như Đế Lạc Y cũng hiểu ý nghĩ trong lòng Kim Đản Đản, mắt phượng hẹp dài nhanh chóng xẹt qua một ý cười nghiền ngẫm.
Đầu ngón tay hắn vỗ nhẹ lên gương mặt Kim Đản Đản, xích lại gần nghe hơi thở của nàng: “Tiểu mỹ nhân, thật là xin lỗi nha. Tại ta không có khăn tay nên đành phải lấy giẻ lau lấp kín cái miệng anh đào nhỏ nhắn của nàng!”
Lập tức Kim Đản Đản cảm thấy dạ dày mình như sóng cuộn biển gầm một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đỏ bừng.
Sắc mặt Đế Lạc Y thay đổi, trên mặt tươi cười mang theo vài phần lạnh lẽo: “Đừng có nôn, nếu không ta sẽ khiến cho nàng nuốt trở vào!”
Kim Đản Đản đúng là vừa nôn ọe một trận, cố đè nén cảm giác buồn nôn trong lòng.
“Ha ha ha!” Đế Lạc Y cười lên vài tiếng, sau đó tùy ý ngồi xuống, cầm lấy bình rượu khắc hoa tinh xảo kia lên uống.
Có chút rượu theo khóe miệng hắn chảy tới cằm, xuống hầu kết, rồi lại chảy về phía nửa sườn ngực của hắn, cuối cùng thì hoàn toàn đi vào trong áo.
Phi cơ trực thăng không người lái kia đang tự mình bay lên, tốc độ không giảm đi chút nào, thậm chí nhìn qua rất linh hoạt.
Kim Đản Đản nhìn về phía mây trắng bên ngoài, chỉ cầu khẩn cho tên nhà xí biến thái kia có thể mau chóng phát hiện tên thợ xây của hắn không có ở đó nữa, sau đó đi tìm nàng trở về!
Tự nhiên nàng cảm thấy tên nhà xí biến thái rất tốt, còn bao nàng ăn ở, dạy nàng đọc sách miễn phí nữa chứ!
Trong vị diện này có ba người mạnh hơn nàng, một là thần tôn Diệp Tuyệt Vũ, hai là Ma Tôn Đế Lạc Y, còn có một người nữa cũng là tà, đó là Thiên Lưu Hiên cộng sự cho nghề thần trộm của nàng,.
Chỉ là năm ngoái hắn đã bế quan, bây giờ cũng không biết là sống hay chết.
Không có hắn ở đây cùng với nàng đổi trắng thay đen, một mình nàng thật sự rất nhàm chán. Đây đúng là anh hùng cô độc mà!
(Thượng tiên: Sắp trở thành búp bê cả rồi, còn anh hùng gì nữa?)
Đản Đản: (Khuôn mặt nhỏ tối sầm) không cần vạch trần ta, để cho ta khoe khoang một chút không được sao?
(Thượng tiên: Được được được, ngươi tiếp tục đi!)
Mắt thấy trực thăng bay càng lúc càng xa, cách tên nhà xí biến thái ước chừng cũng hơn trăm dặm.
Kim Đản Đản có thể tưởng tượng đến bộ dáng mình trở thành búp bê, chắc chắn là rất đẹp…
Nhưng nàng vẫn còn muốn sống mà!
‘Chíu…’
Một vật thể có Hoa Bỉ Ngạn màu đỏ tươi xung quanh vừa bay qua.
Kim Đản Đản dùng Hồng Hoang chi lực còn sót lại trong cơ thể phun giẻ lau trong miệng ra, lớn tiếng kêu lên: “Bạn tốt, cứu ta!”
Thiên Lưu Hiên một thân áo đỏ quay đầu nhìn lại, trong con ngươi hiện lên sự kinh hãi: “Tiểu Nhiễm Nhiễm, sao ngươi ăn mặc như thế này?”
Kim Đản Đản điên cuồng liếc mắt, con mắt này là có vấn đề rồi đúng không, không thấy nàng bị người ta cột lại hay sao?
Thiên Lưu Hiên nhìn về phía Đế Lạc Y, thu hồi khí bay Hoa Bỉ Ngạn của mình lại, bay về phía phi cơ trực thăng của Đế Lạc Y.
Phi cơ trực thăng rất lớn, có thể chứa hơn mười người còn cảm thấy rộng.
Khóe miệng Thiên Lưu Hiên gợi lên một đường cong, ra vẻ huynh đệ tốt đáp xuống dựa vào bả vai Đế Lạc Y, ánh mắt đào hoa chớp chớp:
“Đế huynh à, tiểu Nhiễm Nhiễm nhà ta quá ngu ngốc, ngươi luyện chế nàng ấy thành con rối thì cũng là con rối ngu ngốc mà thôi, hà tất gì phải lãng phí thời gian quý giá của ngươi chứ!”
Đôi mắt Đế Lạc Y híp lại: “Ngược lại ta muốn xem xem, người ngu ngốc như vậy rơi vào tay ta có thể trở nên thông minh chút hay không?”
Thiên Lưu Hiên: “Để ta nói cho ngươi nghe Nhiễm Nhiễm nhà ta có bao nhiêu đần độn, ta nói với nàng ấy nữ tử là phải ôn nhu một chút, thế mà nàng ấy mãi không học được, balabalabala…”
Kim Đản Đản: Mẹ nó, đây rốt cuộc là bạn tốt của ai đấy nhỉ?
Không ngờ ngươi lại đào hố chôn đồng đội như vậy, vạch trần điểm yếu của người khác!
Thượng tiên: Làm việc làm việc làm việc, Nhị Cáp sắp ra sân! Mọi người dùng phiếu hoan nghênh anh đi.